Ngụy Húc cười nói: "Vũ Vô Khuyết, lần trước để ngươi trốn thoát, lần này... để ta xem ngươi có thể trốn được không!"  

 

Tiếp theo, Ngụy Húc nhìn về phía Tần Ninh sau lưng, cười ha ha nói: "Ôn chuyện thì để sau đi, thời gian còn nhiều, qua nhiều năm như vậy rồi, ta cũng rất nhớ người".  

 

Ngụy Húc trực tiếp nghênh chiến Vũ Vô Khuyết, hai vị Tiên Đế bắt đầu đánh nhau.  

 

Cho đến lúc này, đám người bốn phía mới nhìn ra.  

  Advertisement

Từ đầu đến cuối, Tần Ninh đã sớm có chuẩn bị.  

 

Mặc dù không biết Trương Linh Phong, Ngụy Húc xuất hiện từ chỗ nào.  

 

Nhưng chuyện đã tới nước này, đồ đần cũng có thể nhìn ra hai vị Tiên Đế đã sớm âm thầm liên lạc với Tần Ninh.  

 

Sát khí kinh khủng không ngừng bộc phát.  

 

"Nếu như muốn giết ta, dù sao cũng tới rồi, vậy thì ra tay hết đi!"  

 

Tần Ninh nhìn bốn phía, không khỏi nói: "Đã đến mức này rồi, cũng không còn là ván cờ giữa những Tiên Đế nữa, che giấu còn có ý nghĩa gì?"  

 

Khi Tần Ninh vừa dứt lời.  

 

Khắp trời đất xung quanh, từng bóng người đi ra từng bước một.  

 

Người dẫn đầu với khí thế đằng đằng sát khí.  

 

Có tổng cộng bốn người.  

 

Bốn người đều đi ra từ trong hư không, giống như là những cái bóng ở giữa trời đất này, mang theo khí tức khiến người ta hồi hộp sợ hãi.  

 

Dẫn đầu là một người phụ nữ với dáng người uyển chuyển, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt lạnh lùng cứ như hận không thể xé nát Tần Ninh ra vậy.  

 

Tần Ninh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí không hề che giấu chút nào từ trên người người phụ nữ đó.  

 

Nữ nhân này đúng là đáng sợ! "Tần Ninh!"  

 

Người phụ nữ khẽ nói bằng giọng điệu âm u như ác quỷ: "Ngươi còn có bao nhiêu Tiên Đế giúp đỡ nữa thì gọi hết ra đây đi, hôm nay cho dù ông trời có đến, cũng tuyệt đối không cứu được ngươi đây!"  

 

Nghe nói như thế, Tần Ninh không khỏi cười nói: "Oán khí lớn như vậy à?"  

 

"Đương nhiên bà ta có oán khí rất lớn với ngươi rồi!"  

 

Một tiếng cười vang lên.  

 

Bên cạnh Tần Ninh, một bóng người đi ra từ trong hư không, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào vai hắn, lại dí sát đầu vào mặt hắn, yểu điệu cười nói: "Vũ Hàm Hương kia chính là con gái của bà ta - Vũ Bình Oánh...", Tần Ninh không khỏi nghiêng người sang một bên.  

 

Chủ nhân của giọng nói yểu điệu kia lại có một gương mặt xinh đẹp, nghiêng người nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Tần Ninh, cười nói: "Sao phải lạnh nhạt như thế chứ, trước kia ta còn từng nhìn thấy ngươi ở trần rồi kìa!"  

 

Nghe nói như thế, Tần Ninh ho khan một cái nói: "Bây giờ không phải là lúc nói đùa".  

"Ha ha...", người phụ nữ cười tủm tỉm nói: "Hỏi khắp Tam Thanh tiên vực mà xem, Vi Sinh Vũ ta đã từng đùa giỡn với ai bao giờ chưa?"  

 

 

Vi Sinh Vũ?  

 

 

Người phụ nữ này cũng không cố ý thấp giọng.  

 

 

Đám người bốn phía nghe nói như thế thì đều khẽ giật mình nói: "Vi Sinh Vũ... Thần Âm Tiên Đế kia ư?"  

 

 

"Ngoại trừ nàng ấy ra thì còn có thể là ai nữa?"  

 

 

"Nghe nói vị này có thể diến tấu ở trong giấc mơ của người ta, giết người trong...", "Trên đạo âm tu, cực ít người có thành tựu, nhưng người nào có thành tựu thì đều là thành tựu lớn cả!"  

 

 

Người phụ nữ yểu điệu đứng sát bên cạnh Tần Ninh mặc một bộ váy màu lam nhạt, trên vai quấn một tấm lụa mỏng màu trắng, gió nhẹ thổi qua khiến người ta có một loại cảm giác bay bổng như tiên.   

Advertisement
';
Advertisement