Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Thái Thanh tiên tông thân là một trong tam đại thế lực, nhưng năm ấy lại hại nhà ta tan nát, sau khi ta gia nhập Thái Thanh tiên tông vẫn chưa từng quên huyết hải thâm thù của một trăm chín mươi tám người nhà ta!”  

 

 

Lam Nhược Vân bỗng nhìn thẳng vào Tần Ninh, hung tợn nói: “Ngươi nói xem ta có nên báo thù hay không!”  

 

“Nên!”  

 

Tần Ninh nói thẳng.  

 

Câu ấy khiến Lam Nhược Vân sửng sốt.  

 

Lý Uyển Thanh đứng bên cũng kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Tần Ninh nói: “Ngươi nên báo thù, ai giết người thân của ngươi thì ngươi cứ giết đó!”  

 

“Nếu ngươi không có đủ sức mạnh vậy thì cố gắng tu luyện rồi đi báo thù”.  

 

“Sau khi tu luyện nhưng vẫn không thể tự tay đâm chết kẻ địch của mình vậy thì dùng mưu hèn kế bẩn!”  

 

“Ngươi có thể hợp tác với người của Thượng Thanh lâu hay cả người của Ngọc Thanh tiên cung giết chết từ đệ tử đến trưởng lão để hoàn thành chí báo thù của mình. Thậm chí bán thông tin của Thái Thanh tiên tông cho bọn chúng, phá hủy Thái Thanh tiên tông, tất cả đều có thể!”  

 

Tần Ninh vừa nói chuyện vừa nhìn thẳng vào Lam Nhược Vân, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, ngươi không nên lại càng không được hợp tác với Dị tộc hãm hại Tam Thanh tiên vực!”  

 

“Ngươi có thể sử dụng bất cứ cách gì để báo thù có dù nó có đê tiện, vô sỉ khiến kẻ khác buồn nôn đến đâu chăng nữa thì ta đều cảm thấy đúng”.  

 

“Tu võ để làm gì?  

 

Là để bản thân mình mạnh lên để không một ai ức hiếp!”  

 

“Nếu bản thân mang gánh nặng mối huyết hải thâm cừu thì nên báo thù, rất đúng!”  

 

“Nhưng hợp tác với Dị tộc để báo thù chính là sai lầm!”  

 

“Con người của ta, cho dù là tình huống nào đi chăng nữa thì hợp tác với Dị tộc xâm lăng đất đại của Tiên Giới chúng ta, ta đều không chấp nhận!”  

 

Nghe đến đây, Lam Nhược Vân cười khổ nói: “Thiên phú của ngươi rất tốt, lại có tiên đế chống lưng cho ngươi nên hiển nhiên ngươi không thể cảm nhận được nỗi niềm của những kẻ như chúng ta!”  

 

Tần Ninh cười khinh.  

 

“Ta chỉ có một câu, trên thế gian này có rất nhiều chuyện bất bình, những kẻ vô cùng hung ác cũng có mặt lương thiện của họ”.  

 

“Nguyên tắc của ta ấy là kẻ nào móc nối với Dị tộc cho dù là ai thậm chí kể cả người phụ nữ hay đệ tử của ta thì cũng chỉ có một chữ... giết không tha!”  

 

Lý Uyển Thanh tán đồng nhìn Tần Ninh.  

 

Dị tộc rất khốn nạn! Tội đáng muôn chết! Mối thù dù có lớn đến đâu đi chăng nữa, muốn báo thế nào cứ báo nhưng hợp tác với Dị tộc thì đều đáng chết! Lúc này, nỗi vương vấn trong lòng Lý Uyển Thanh tiêu tan.  

 

Cô ta không thể nào tha thứ được việc người gần gũi với mình hợp tác với Dị tộc! Lam Nhược Vân nghe vậy, cười khẩy nói: “Con kiến lật trời, không biết tự lượng sức mình!”  

 

“Ta không phải con kiến nên không tới lượt ngươi nói câu đó đâu”.  

 

Lưỡi kiếm lóe sát, sát khí vờn quanh cơ thể Tần Ninh.  

 

“Tông Càn, Tông Đồng với ngươi đều ở cảnh giới Tiên Quân nhưng chẳng qua chỉ là quân cờ của Dị tộc mà thôi, ta phải đào ra quân cờ lớn hơn nữa trên người ngươi!”  

 

“Lần này gây náo loạn lớn như vậy, ngươi cho rằng ta chỉ muốn giết vài tiên đế của Dị tộc hay sao?”  

 

“Ta cũng muốn nói cho người của tam đại thế lực và Tam Thanh tiên vực rằng mặc kệ những người khác nghĩ thế nào thì ít nhất Tần Ninh ta vô cùng căm hận Dị tộc!”  

 

“Ai hợp tác với Dị tộc thì ta sẽ giết kẻ đó”.  

 

Nghe Tần Ninh nói thế, Lam Nhược Vân cười khinh miệt.  

 

Xoạt xoạt... đúng lúc đó, hai người đến bên cạnh Lam Nhược Vân.  

 

“Nhược Vân, chuyện gì thế?”  

 

Một người trong đó hỏi.  

 

 

Lam Nhược Vân bình tĩnh nói: “Tên này đã biết thân phận của chúng ta rồi”.  

 

 

Hai tên kia ngẩn ngơ.  

 

 

“Không thể nào...”, người thanh niên bên trái kinh ngạc nói: “Chúng ta đã che dấu thân phận của bản thân tốt như vậy mà!”  

 

 

Lý Uyển Thanh nhìn vào hai người họ.  

 

 

Đó là hai anh em Tông Đồng và Tông Càn.  

 

 

“Là ngươi, Lý Uyển Thanh!”   

Advertisement
';
Advertisement