“Đi, đánh vào trong chiến trường nào!”
Diệp Nam Hiên kêu ngao ngao.
Thuyền Thanh Minh này còn đỉnh hơn những tiên khí Đế phẩm thông thường rất nhiều, chỉ cần có đủ Tiên Tinh là sẽ khởi động được nó.
Mà trận pháp trung tâm chỉ có Tần Ninh hiểu rõ, mấy người bọn họ không rõ lắm, nhưng những trận pháp bình thường khác, thì chỉ cần Tiên Tinh là đã có thể khởi động được rồi.
Lúc này.
Khắp bầu trời là các Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng và Tiên Vương đang đánh nhau, trận chiến càng lúc càng trở nên gay cấn, số người bị giết và bị thương càng lúc càng nhiều.
Tần Ninh dẫn theo Phàn Tấn Tiên Đế đi đến phía trước luyện tâm thạch.
Thất Bảo Miếu Đồ lúc này đã hóa thành một cuộn tranh, xuất hiện trên bàn tay của Tần Ninh.
Khi cuộn tranh mở ra, bên trong đồ vực lập tức biến hóa ra cảnh tượng núi non sông nước chập chùng.
Tần Ninh nhìn về phía Phàn Tấn nói: “Ngươi dời luyện tâm thạch này vào bên trong Thất Bảo Miếu Đồ là được”.
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
“Cái này không hề đơn giản!”, Tần Ninh nghiêm túc nói: “Luyện tâm thạch này vốn dĩ nối liền với thế giới phác họa bên trong Thất Bảo Miếu Đồ, nhưng do thế giới bị sụp đổ, nên luyện tâm thạch này mới bị tách ra khỏi Thất Bảo Miếu Đồ, bây giờ lại bê nó về, chắc chắn sẽ gặp phải phản lực cực lớn, cho dù ngươi đã tu thành Tam Lôi Thiên Nguyên Tiên Thể, chỉ cần hơi lơ là một chút có lẽ cũng sẽ gặp phải tổn thương không hề nhẹ!”
Nghe vậy, Phàn Tấn lập tức nghiêm túc gật đầu.
Nguyên nhân hắn có thể tu luyện thành Tam Lôi Thiên Nguyên Tiên Thể là do năm đó được Hồn Vô Ngân dốc sức truyền thụ.
Bên ngoài đều biết, Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân tinh thông hồn thuật, là người viết ra cuốn “Hồn Thư”, ghi lại hàng nghìn hàng vạn cách luyện hồn.
Nhưng trên thực tế, Hồn Võ Thiên Tôn còn học cả đan thuật, khí thuật, trận thuật, thuật con rối, thuật ngự thú, thể thuật v.v... mà thuật nào cũng đều vô cùng tinh thông!
Người ngoài thì biết cái khỉ gì!
“Ta biết điều khiển Thất Bảo Miếu Đồ, sẽ phối hợp với ngươi, chẳng qua bây giờ ta dù gì cũng chỉ là cảnh giới Tiên Quân, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được Thất Bảo Miếu Đồ mà thôi, vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy hết được uy năng thực sự của nó, cho nên phần nhiều sẽ cần phải dựa vào ngươi”.
“Giao cho ta là được, ngươi yên tâm”.
“Ừm”.
Ngay sau đó.
Bàn tay Tần Ninh phất một cái.
Thất Bảo Miếu Đồ bay vọt lên không trung.
Vốn dĩ chỉ là một cuộn tranh, lúc mở hết ra cũng chỉ rộng khoảng một thước, dài khoảng ba thước, nhưng khi thả nó lên không trung, cả cuộn tranh bung ra, lập tức hóa thành bức tranh rộng đến trăm trượng, dài đến ba trăm trượng.