Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 Lần này dị tộc, thực sự muốn trở mặt với bọn họ rồi.  

 

Ngọc Thiên Ngưng lúc này vung tay lên, một bình ngọc bay đến trước người Trương Linh Phong, ngay sau đó Ngọc Thiên Ngưng nói: “Đưa cho ông ta uống thử xem”.  

 

Trương Linh Phong đón lấy bình ngọc, banh miệng Mạc Xuyên Tiên Đế ra, dứt khoát đổ thẳng vào.  

 

Qua một lúc lâu sau, hai mắt Mạc Xuyên Tiên Đế mơ màng dần dần mở ra, nhưng cả người vẫn cứ mơ mơ hồ hồ.  

 

“Ta đây là...”.  

 

Biểu cảm của Mạc Xuyên mang theo mấy phần ngạc nhiên.  

 

“Tỉnh lại là tốt rồi”, mấy người Trương Linh Phong, Ngụy Húc đều thở phào một hơi.  

 

Tần Ninh nhìn vết đao chém sau lưng Mạc Xuyên, đầu mày nhíu chặt lại.  

 

Vết thương không hề lành lại, chẳng qua là, cũng không nghiêm trọng hơn nữa.  

 

Bên cạnh Tề Hồng Thiên.  

 

Sắc mặt người thanh niên đầy vẻ lạnh lùng, nhìn về phía Tề Hồng Thiên, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, tựa như một viên đá băng lạnh, nói: “Ngươi bồng bột quá rồi”.  

 

Tề Hồng Thiên nhìn vào nam tử áo trắng, nhưng lại hừ một tiếng nói: “Người này không chết, lòng ta không an”.  

 

Nam tử áo trắng cũng chuyển ánh mắt đến chỗ Tần Ninh.  

 

Một Tiên Quân.  

 

Quả thực là... chỗ nào cũng thấy mặt.  

 

Mà lúc này, Vũ Vô Khuyết và Hàn Lục Bách cùng mấy vị Tiên Đế bên Hàn Mị tộc cũng lần lượt đi đến.  

 

Vũ Bình Oánh đã bị giết.  

 

Vũ Vô Khuyết và Hàn Lục Bách hai người lúc này cũng đã bị thương.  

 

Vũ Vô Khuyết nhìn nam tử áo trắng, chắp tay nói: “Thanh Điền đại nhân, nên rút thôi!”  

 

Ba người Thanh Thiên Tung, Ngọc Thiên Ngưng, Thượng Vân Nhiên đều đã đích thân đến, trong ba bá chủ, từng vị từng vị Tiên Đế xuất hiện, chuyện này không phải chuyện tốt.  

 

Nam tử áo trắng khẽ nheo mắt, không khỏi nói: “Rút! Đã không rút được nữa rồi”.  

 

Lời này vừa nói ra, trên mặt của mấy người Vũ Vô Khuyết đều thoáng biến sắc.  

 

“Không sai, không rút được nữa rồi!”  

 

Một giọng nói như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng khắp cả vùng biển rộng lớn: “Nếu các vị hôm nay có nhã hứng xuất hiện như thế, vậy thì chúng ta so vật tay với nhau một chút nào!”   

 

Theo giọng nói kia vang lên, giữa đất trời, trong âm thanh đùng đoàng, một bóng người giống như ma thần giáng thế, từ trên bầu trời đáp xuống mặt biển.  

 

Khí tức xung quanh người nọ xao động, bộ quần áo vải gai cực kỳ đơn giản khoác lên người nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ mộc mạc và xưa cũ.  

 

“Đến rồi!”  

 

Nam tử áo trắng nhìn ông lão xuất hiện, lầm bầm nói: “Thanh Thương, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, hành động của ngươi ngày hôm nay, rõ ràng là đã đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của chúng ta, nhưng mà... khả năng thất bại cũng không hề nhỏ”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement