Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

“Vậy... Tông chủ...".

'Trác Cam lại nói: “Chúng ta bây giờ... ra tay?”

“Đương nhiên là phải ra tay rồi!”

Thanh Thiên Tung ném ra một câu: “Chúng ta dự định kéo giãn chiến tuyến để đánh nhau với dị tộc, người chết nhiều nhất sẽ là những nhân vật cấp Tiên

Hoàng trở xuống”.

“Mà Tần Ninh bây giờ lại muốn tốc chiến tốc thắng, vậy tử thương nhiều nhất chính là cấp bậc Tiên Tôn Tiên Đế Tiên Thánh Tiên Hoàng”.

Thanh Thiên Tung cười nói: “Có lẽ, bây giờ trong mắt hắn, tử thương càng ít càng tốt, cái mà hắn cân nhắc đến không phải là vấn đề sức chiến đấu cao hay.

thấp của những người sẽ hy sinh, mà là vấn đề về số lượng người sẽ hy sinh...”.

Mỗi vị Thánh trưởng lão có mặt tại đây, cùng với những trưởng lão nòng cốt của Thái Thanh tông đều nhíu chặt mày lại.

Suy nghĩ của Tần Ninh, bọn họ đương nhiên không tán thành.

Một đại tiên tông, muốn bồi dưỡng ra một vị Tiên Tôn còn phải xem may mắn.

Mà bồi dưỡng ra một vị Tiên Đế, không biết phải hao phí bao nhiêu thiên tài địa bảo.

“Đi thôi!"

Thanh Thiên Tung chỉnh lại quần áo, cười nói: “Xem xem trận chiến này, ai có thể sống sót!”

Cùng lúc đó.

Tam Thanh tiên vực, đại địa Trung Thiên, bên trong Ngọc Thanh Vực, Ngọc Thanh tiên cung.

Gương mặt của Ngọc Thiên Ngưng lúc này cũng mang vẻ sương lạnh.

Các vị cung chủ Phù Hoa Dương, Mẫn Tịnh, Thí Hồng Viễn, Thôi Lập Nhân, Cốc Giang, Tưởng Chính Nghiệp cũng đều đang nhíu chặt hai đầu lông mày.

Mà tình hình hiện tại cực kỳ gay go. “Tần Ninh đúng là làm bừa...

Phù Hòa Dương cung chủ nói: “Đại cung chủ, không thể để mặc hắn làm bừa như vậy được”.

Ngọc Thiên Ngưng nhìn về phía Phù Hoa Dương, gật đầu, giọng nói trong vắt du dương: “Quả là như vậy, cho nên, nhị cung chủ, tam cung chủ, chuẩn bị chút đi, tham chiến thôi”.

“Ừm... hả?”

Phù Hoa Dương và mấy vị cung chủ khác lập tức ngẩn người.

“Đi chuẩn bị đi!”

Ngọc Thiên Ngưng nói: “Tần Ninh làm như vậy, Trương Linh Phong nếu đã đồng ý rồi, vậy ta cũng rất muốn nhìn xem, Trương Linh Phong rốt cuộc có ý gì”.

“Vị đại ca kia của hắn ta, mà nay rốt cuộc là ở đâu, đến Thần Môn bị diệt mà cũng không xuất hiện, ta nhất định phải tìm được hắn!”

Nghe lời này, mấy vị cung chủ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

Đại cung chủ nhà mình sao mà vẫn nhớ mãi không quên vị Hồn Võ Thiên Tôn kia vậy?

“Còn ngây ra đó làm gì?”

Ngọc Thiên Ngưng nói: “Chuẩn bị xong rồi, có át chủ bài giữ mạng thì mang hết theo, lần này, mấy lão già không chết các ngươi chắc chắn sẽ có mấy người phải chết, ai chết, bổn cung chủ đều sẽ không đau lòng, mấy người các ngươi cũng nên nhường lại vị trí cho đám người mới được được rồi đấy”.

Phù Hoa Dương và nhóm cung chủ còn lại, ai nấy vẻ mặt đều vô cùng quái dị.

Mà lúc này ở Thượng Thanh Vực, bên trong Thượng Thanh Lâu.

Lâu chủ Thượng Vân Nhiên lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát.

“Mọi người đừng có quá nhiều áp lực”.

Thượng Vân Nhiên khuyên giải: “Muốn đánh, thì đánh, Tân Ninh kia châm ngòi, nếu chúng ta chỉ nhìn mà không quan tâm, vậy đám Tiên Đế tán tu kia đều phải chết, đến lúc đó, sẽ khiến cho Tam Thanh tiên vực của chúng ta tổn thất không nhỏ, mà dị tộc thì lại vui mừng”.

“Cho nên bây giờ...”.

Thượng Vân Nhiên cười nói: “Chúng ta nên ra tay thì phải ra tay thôi”.

“Lần này, nhất định phải khiến Nghệ Văn Đấu trả giá đắt, phản bội Thượng Thanh Lâu, chỉ có chết”.

Các vị lâu chủ khác như Ngô Ưng, La Quán Ngọc, Uông Chính Thanh, Phụng Chỉ Linh, Thân Văn Sơn lúc này cũng đều mang vẻ lạnh lùng.

Sự phản bội của Nghệ Văn Đấu khiến Ôn Tu Trúc Tiên Đế hy sinh. Đây chính là nỗi nhục lớn của Thượng Thanh Lâu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement