Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Nghe lời này, mỗi vị Tiên Tôn Tiên Đế đều không ai cử động.

“Đều cút xéo, cút xéo.....

Mục Huyền Thần phất tay, các vị Tiên Tôn Tiên Đế kia không thể khống chế mà bị hất lui ra ngoài.

Rất nhanh, trong phạm vi mấy chục dặm, chỉ còn lại Tân Ninh, Mục Huyền Thần, cùng với Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam hiên, Thần Tinh Dịch

tổng cộng sáu người, cùng với... Cửu Anh.

Mọi người đều đã bị đuổi ra xa, vẻ mặt ngáo ngơ, đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Ngọc Thiên Ngưng cùng Thanh Thiên Tung hai người đều mang vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Thượng Vân Nhiên.

“Thượng Vân Nhiên, lão già này, có phải đã biết từ trước rồi, Tân Ninh chính là huynh trưởng của Huyền đại sư?”

Thanh Thiên Tung vẻ mặt đầy nghi ngờ. “Ta biết cái búa ấy!”

Thượng Vân Nhiên lúc này cũng có biểu cảm giật mình khó tin, hơn nữa vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

“Huyền đại sư!”

“Mục Huyền Thần?”

“Đệ đệ của Tần Ninh kia?”

'Thượng Vân Nhiên gãi gãi đầu, bực dọc nói: “Đây là chuyện gì vậy hả?” Đâu chỉ ba vị Tiên Đế này.

Thượng Thanh Lâu, Ngọc Thanh tiên cung, Thái Thanh tiên tông, chín đại Tiên Tôn lại càng ngơ ngác hơn.

Huyền đại sư.

Đệ đệ của Tân Ninh!

Chuyện gì vậy hả?

Nhưng bây giờ, không có ai có thể giải thích được cho bọn họ.

Ai cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì!

“Đều ngẩn ra đó làm gì?”

Giọng nói của Mục Huyền Thần vang lên, mang theo mấy phần lạnh lùng nói: “Tiên Tôn dị tộc mặc dù đã chạy rồi, nhưng có một số Tiên Đế vẫn còn đang bỏ trốn quanh đây, dốc hết toàn lực đả thương Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc, tiếp sau đó đào hết các sào huyệt của dị tộc trong Tam Thanh tiên giới ra, tranh thủ

một hơi đánh sạch bọn chúng”.

Nghe thấy giọng nói của Huyền đại sư, chư vị Tiên Tôn Tiên Đế đều lần lượt khom lưng, bắt đầu bận bịu làm việc.

Mà lúc này.

'Trên mặt đất.

Trước bàn trà.

Tần Ninh châm một chén trà đưa đến phía trước người Mục Huyền Thần. “Cảm ơn ca...".

Mục Huyền Thần nhận lấy chén trà, nhìn sang Thời Thanh Trúc và Diệp Viên

Viên ở phía sau lưng Tân Ninh cười nói: “Hai tẩu tử đúng là đẹp thật, ca, huynh đúng là có mắt thẩm mỹ”.

Tân Ninh liếc mắt lườm Mục Huyền Thần.

Mục Huyền Thần đè thấp giọng nói: “Chỉ là, ca, huynh không sợ sau khi trở về, đại tẩu đánh chết huynh à? Đại tẩu dù đánh không chết huynh, thì đệ đoán chừng nhị tẩu cũng sẽ đánh chết huynh ái!”

“Chỉ có đệ là thông minh hả?”, Tần Ninh liếc mắt lườm Mục Huyền Thần.

Mục Huyền Thần rụt cổ.

Áp đảo về huyết thống.

Lão đại chính là lão đại.

Tục ngữ nói không sai, huynh trưởng như cha.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement