Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Khúc Phỉ Yên mở dây xích sắt, hai tay đỡ lấy khuỷu tay của Tần Ninh, thân thiết đến mức gần như dán cả người lên người Tân Nình, mà khuôn ngực dựa sát vào cánh tay hắn, thỉnh thoảng lại như cố ý vô tình chọc ghẹo mờ ám.

“Đương nhiên là quen thuộc rồi!” Khúc Phỉ Yên vừa chọc ghẹo mờ ám lại vừa cười nói: “Năm đó ta từ Trung

Tam Thiên đi đến tiên giới liền ở lại Thái Thần tiên vực, sau này đi lang thang khắp nơi, cuối cùng đầu quân cho Xích Diệm tiên môn!”

“Mục Huyền Thần, Trương Linh Phong, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần bọn họ, tám nghìn năm trước đã đến Thái Thần tiên vực, Mục Huyền Thần sau này tìm được ta, nói là đệ đệ của chàng, ta suýt chút nữa là giết chết hắn!”

Khúc Phỉ Yên cười vui vẻ nói: “Lại sau đó nữa, ta đích thân đi đến Tam Thanh tiên vực, gặp được Thời Thanh Trúc tỷ tỷ và Diệp Viên Viên tỷ tỷ, còn có Thần Tỉnh Dịch và Diệp Nam Hiên, mới tin!”

“Sau đó chàng cứ hôn mê mãi”.

“Mục Huyền Thần tự tin nói rằng, có hắn ở đây, chàng chắc chắn không có việc gì, ai biết được chàng ngủ một giấc đã là tám nghìn năm”.

Nói đến đây, Khúc Phỉ Yên không khỏi che miệng cười tủm: “Những năm gần đây, Mục Huyền Thần bị mấy người chúng ta mắng muốn chết...”.

Khúc Phỉ Yên giải thích.

'Tần Ninh nghiêm túc lắng nghe.

Mà lúc này.

“Ca!!"

Một tiếng gọi bỗng nhiên vang lên.

Tiếp đó, có âm thanh xé tan bầu không.

'Từng bóng người bay vèo vèo đến.

Mục Huyền Thần vẫn mặc trường bào màu nguyệt bạch, tóc dài buộc lên, nhìn có vẻ vô cùng già dặn, gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần vui mừng phấn khởi.

Bóng dáng hắn xông thẳng đến trước mặt Tần Ninh, hai tay vỗ bồm bộp lên

mặt Tần Ninh, bóp cho gương mặt hắn méo mó, cái miệng chu lên, cười ha ha nói: “Ây dô, ca của ta à, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi à!”

Tân Ninh nhìn Mục Huyền Thần, không khỏi cười nói: “Ta cũng không ngờ, lại ngủ lâu như vậy!”

Mục Huyền Thần lập tức nói: “Huynh nếu như còn không tỉnh lại, ta chắc chắn sẽ bị đám đệ tử và các tẩu tử mắng chết, nhiều năm như vậy rồi, huynh có

biết không, ta phải gánh vác biết bao nhiêu đau đớn và nhục nhã?”

“Ca, huynh nói với bọn họ đi, ta có phải là đan sư đỉnh nhất của nhà chúng ta không?”

Tần Ninh liếc nhìn Mục Huyền Thần một cái, bật cười nói: “Đệ là cái quái gì chứt"

“Nhà chúng ta, đệ nhiều nhất đứng hàng thứ năm!” Mà đúng vào lúc này, hai bóng người cũng bước lên phía trước. “Tần tiên sinh!”

“Tần tiên sinh!”

Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều cúi người hành lễ.

Cách tám nghìn năm thời gian, hai người bây giờ trông đã có vài phần khác với khi xưa, trên người đã có thêm khí chất ung dung sang quý.

Tần Ninh cười nói: “Giỏi rồi nha.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement