Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Khúc Phỉ Yên và Tần Ninh sóng vai đi ra khỏi sơn cốc. Khúc Phỉ Yên mặc bộ váy dài màu hồng phấn, trông lại càng quyến rũ mị hoặc hơn, đường cong duyên dáng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như

bướm đậu, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Mà trong khoảng thời gian này, Mục Huyền Thần chỉ cần không phải mù, thì cũng có thể nhìn ra được, khí chất của cả người Khúc Phi Yên đã thay đổi.

So với khi trước càng đẹp hơn, càng... đàn bà hơn!

Mà Tần Ninh bên cạnh Khúc Phỉ Yên, Mục Huyền Thần vừa nhìn qua thì mặt đã nghệt ra.

“Ca...". Mục Huyền Thần nhìn thấy gương mặt hơi hóp lại phờ phạc của Tân Ninh, trông như thể người đã mấy ngày mấy đêm thức trắng chưa từng chợp mắt, tinh

khí thần mặc dù vẫn còn nhưng cũng chẳng nhiều nữa.

Tần Ninh nhìn sang Mục Huyền Thần, hờ hững liếc một cái rồi nói thẳng: “Lúc nào xuất phát?”

“Ngay bây giờ...". “Đi thôi”.

Rất nhanh, Mục Huyền Thần đã dẫn theo Tần Ninh và Khúc Phỉ Yên hai người cùng nhau đi vào trong một sơn cốc.

Trong sơn cốc có rất nhiều bóng người đang đứng nghiêm nghị, Bạch Hạo. Vũ cũng ở trong số đó.

Lần này là do Bạch Hạo Vũ phụ trách dẫn đoàn, ngồi phi cầm bay xuyên qua vòng ngoài của sơn mạch Thiên Vẫn, sau đó đến Phương tộc để vận chuyển đan dược.

Mục Huyền Thần kéo tay Tần Ninh, đè thấp giọng nói: “Ca, đan dược đưa cho huynh, huynh chưa uống hả?”

“Uống rồi đấy!”, Tân Ninh đáp lại: “Quả thực là đủ mạnh, nhưng mà... vẫn không gánh nổi”.

Thế này còn không gánh nổi? Mục Huyền Thần không khỏi nhìn sang Khúc Phỉ Yên ở cách đó không xa.

Không hổ là một vị Luyện khí sư mạnh mẽ, này là đang coi sư phụ như tiên khí để luyện à?

Đàn bà, đúng là hơi phiền phức thật!

Thân là một đan sư đạt tiêu chuẩn, điều dưỡng tốt cơ thể là điều cơ bản, luyện đan cực kỳ tổn hao tinh thần.

Nhưng mà đại ca rất rõ ràng là không rời xa được đàn bà.

Mục Huyền Thần thở dài, vỗ nhẹ vai Tần Ninh rồi nói một cách thấm thía: “Ca, đàn bà, sẽ chỉ khiến huynh ngày càng ốm yếu!”

“Cút ngay!”

Mọi người chuẩn bị ổn thỏa, liền trèo lên phi cầm, bay thẳng về hướng Bắc, đi đến địa vực của Phương tộc.

Đại khái khoảng nửa ngày sau, cơ thể to lớn của phi cầm bay trên không trung của sơn mạch Thiên Vẫn.

'Tân Ninh cúi đầu nhìn, trong một thoáng, suy nghĩ như chìm vào trong hồi ức.

Năm đó, khi hẳn còn ở trong Thái Thần tiên vực, từng bước từng bước từ ột tiên nhân nhỏ nhoi, trưởng thành lớn mạnh, trở thành bá chủ của một vùng đại địa tiên giới.

Đối với Thái Thần tiên vực mà nói, hắn quá quen thuộc.

Sơn mạch Thiên Vẫn trong Thái Thần tiên vực cực kỳ nổi tiếng, mà nơi này, Tân Ninh cũng đã từng đến rất nhiều lần.

Lúc này.

Mục Huyền Thần nhìn thấy sơn mạch Thiên Vẫn ở bên dưới, cười nói: “Sơn mạch Thiên Vẫn này đã ngăn cách chúng ta với Phương tộc, xuyên ngang qua sơn mạch Thiên Vẫn vốn dĩ rất nguy hiểm, nhưng mà sơn mạch dài miên man đến cả trăm vạn dặm này, cũng có một số khu vực an toàn có thể đi xuyên qua được.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Mục Huyền Thần.

Mục Huyền Thần lập tức nói: “Đệ nhiều lời rồi, đại ca hẳn là còn hiểu rõ nơi này hơn đệ nhiều”.

Phi cầm bay thẳng về hướng Bắc, dọc đường đi, lúc đầu còn có thể gặp được một số người, nhưng sau đó, bóng người thưa thớt dần, hơn nữa trên bầu

trời còn có lưồng khí tức dày đặc bao phủ khiến lòng người cảm thấy bất an.

Sơn mạch Thiên Vẫn, đã từng sinh ra rất nhiều tiên thú, đủ chủng loại đủ cấp bậc, có rất nhiều loài thậm chí ở bên ngoài còn chưa từng gặp được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement