Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Bán Tiên Lầu, một thế lực siêu cấp của phía Tây Nam Thái Thần tiên vực. Trong Bán Tiên Lầu.

Trên đỉnh một tòa lầu cao đến chạm vào tầng mây.

Một nam tử mặc đồ màu trắng, dáng vóc cao thon, tay xách một vò rượu, đứng trên đỉnh tòa lầu, nhìn về phía Đông Bắc xa xa.

Bỗng nhiên, một bóng người thình lình xuất hiện trên đỉnh chóp của căn phòng, dưới ánh trắng chiếu rọi, gió nhẹ khẽ lay, làm tung bay vài sợi tóc dài của nam tử.

“Hết”

Gương mặt nam tử mặc đồ trắng khẽ ửng đỏ, không khỏi cười nói: “Sao nào? Xuất phát à?”

“Đi đâu?”, giọng của người mới đến mang đầy vẻ khó hiểu. “Phía Đông Bắc bên kia không phải đánh nhau rồi à?”

“Liên quan quái gì ngươi?”

Người mới đến tiếp tục nói: “Ta đến để nói cho ngươi biết, đừng có gây sự, ngoan ngoấn ngồi yên, đồng thời coi chừng Kim Dương Kiếm Tông để bọn chúng không gây sự”.

“Thương Thái Ninh bây giờ có lẽ đã sợ khiếp vía rồi, sẽ không làm bừa đâu”.

“Vậy cũng chưa chắc!”, người mới đến tiếp tục nói: “Tình hình trước mắt tất cả đều chỉ là mới bắt đầu”.

Nam tử đồ trắng ngồi trên đỉnh tòa lầu bĩu môi nói: “Theo như ta thấy, chúng ta cứ thế mà đánh là xong, Kim Dương Kiếm Tông, Nam Đẩu Thiên Tông, không có bên nào chạy thoát được!”

“Ha ha..., người đến bật cười một tiếng.

Nam tử mặc đồ trắng cảm thấy mình bị khinh bỉ, hừ mũi nói: “Làm sao? Không đánh được à?”

“Kha Hưng An, ngươi dù gì cũng là lâu chủ của Bán Tiên Lầu, động não chút được không?”, người đến không khỏi mắng: “Gốc rễ của Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc ở đâu, ngươi bây giờ đã mò ra được chưa?”

“Đứng ở ngoài sáng là Cửu Âm tộc và Cửu Dương tộc, đã chẳng còn gì đáng để uy hiếp nữa rồi, nhưng Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc lại đang ở trạng thái toàn thắng, ngươi cảm thấy, dựa vào ngươi thì có thể làm được gì? Một Tiên Tôn

của người ta đã đủ diệt cả một lâu của ngươi!”

Kha Hưng An bĩu môi, yếu ớt phản bác: “Bán Tiên Lầu chúng ta cũng có Tiên Tôn...”.

“Ta thèm vào nói thêm với ngươi, ngươi đừng có làm gì là được”.

“Lần này, núi Thánh Long và Cửu Âm tộc chết chắc rồi, Thương Thái Ninh và Nam Đẩu Hưng Bang nếu như không có động tĩnh gì thì ngươi cũng không được ra tay”.

“Muốn đánh, thì phải một lèo đánh bại hết bọn chúng!”

Nghe vậy, Kha Hưng An không khỏi nói: “Kỳ thực, các ngươi định câu cá thôi, ta hiểu, vậy thì tại sao ngay từ lúc đầu không câu đi?”

“Bây giờ, cứ phải đợi Tần Ninh kia đến, mới bắt đầu câu?” “Vậy công lao không phải sẽ đưa hết cho hắn à?”

Kha Hưng An nói bằng giọng bất mãn: “Sĩ diện năm đó bị mất, lần này tự mình nhặt về tốt biết bao nhiêu, lại nhường cơ hội cho Tần Ninh làm gì?”

Nghe vậy, người mới đến không khỏi nói: “Kha Hưng An, ngươi đúng là đồ ngốc!”

“Ta... “Chuyện này, chính là để cho hẳn lập uy”.

Người mới đến lại nói tiếp: “Ngươi hiểu cái búa, đáng đời ngươi bao nhiêu năm như vậy vẫn chỉ là một tên đàn em!”

“Ông nội nhà ngươi...”.

Kha Hưng An tức tối ném hũ rượu ra, người mới đến lại đón được một cách vững vàng, ngửa đầu uống cạn.

“Rượu không tệ, nhưng mà người lại quá ngu si!”

Người mới đến lại nói tiếp: “Yên tâm đi, sau đây, thời cơ thống nhất Thái Thần tiên vực đã đến rồi, Thần Môn mới ắt sẽ nổi dậy”.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement