Ánh mắt mọi người đầy khó hiểu nhìn về phía Tần Ninh. 'Tần Ninh không khỏi nói: “Thực sự là chớp mắt rồi!” Lúc này, mọi người đều ngẩn ra.
Bọn họ quả thực là không nhìn thấy.
Nhưng Tân Ninh lại đã thực sự trông thấy rồi!
Bỗng nhiên.
Khi pho tượng điêu khắc lại lần nữa chớp mắt, một chùm sáng bao trùm lên người Tân Ninh.
Tiếp đó, Tần Ninh rõ ràng cảm nhận được hồn phách của mình lúc này đã hoàn toàn mất khống chế mà bị kéo ra.
Nhóm người Thời Thanh Trúc, Khúc Phỉ Yên đều nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều muốn đứng ra ngăn cản.
Nhưng... không cản nổi!
Hồn phách của Tần Ninh bay về phía pho tượng điêu khắc, pho tượng kia giống như há miệng ra nuốt chửng hồn phách của Tần Ninh vào trong cơ thể.
Một giây sau, trong đại điện, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng hốt. Đến mấy vị Tiên Đế như bọn họ mà cũng không thể ngăn được, có thể thấy... “Nhanh!”
Khúc Phỉ Yên vội nói: “Mau đi gọi Trương Linh Phong và Mục Huyền Thần đến đây".
Trương Linh Phong nay đã là Tiên Tôn, lần này trong cuộc chiến đấu với núi Thánh Long, Trương Linh Phong mặc dù chưa xuất hiện, nhưng trên thực tế vẫn luôn âm thầm có mặt.
Vốn dĩ Tân Ninh nghĩ, Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc nếu như nhúng tay vào, thì chắc chắn sẽ có Tiên Tôn xuất hiện, vậy nhóm Tiên Tôn Trương Lăng Phong,
Mặc Xuyên sẽ có thể xuất hiện giúp đỡ.
Nhưng ai ngờ, Tỉnh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc lại cứ thế để mặc cho Cửu Âm tộc và núi Thánh Long bị tiêu diệt, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện trợ giúp.
Đối với chuyện này, Tân Ninh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cho nên mới hạ lệnh chỉnh đốn xong chuyện ở núi Thánh Long và Cửu Âm tộc bên này rồi mới bắt tay vào tấn công Nam Đẩu Thiên Tông.
Nếu như bọn chúng không xuất hiện.
Vậy thì đánh cho bọn chúng phải xuất hiện mới thôi!
Mấy người rất nhanh đã bắt đầu bận bịu.
Nhưng hồn phách của Tần Ninh bị rút ra, cơ thể vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Tất cả mọi người đều không dám hành động tùy tiện, chỉ đứng xung quanh để bảo hộ cho Tần Ninh.
Mà cùng lúc này.
Hồn phách của Tần Ninh tựa như bị ai đó kéo vào trong một con đường dài sâu hun hút, lại vòng vèo, bốn phía tối om, bên tai có tiếng gió u u.
Mãi cho đến cuối cùng. Tất cả mọi thứ đều yên tĩnh lại.
Nhưng Tần Ninh nhìn quanh bốn phía lại chẳng thể nhận ra là mình đang ở đâu.
Vươn tay ra nhìn không thấy năm đầu ngón tay, lại chẳng thể cảm nhận được phương hướng.
Chỉ là một giây sau. Bỗng nhiên.
Một luồng ánh sáng bắn vọt lên ở ngay trước mặt Tần Ninh.
Lưồng sáng kia phóng vọt lên, ngước mắt nhìn phải cao đến hơn trăm trượng, thoáng vẻ hư ảo nhưng lại đứng vững vàng giữa đất trời.
Phong thái đĩnh đạc thẳng tắp, lưng có chín đôi cánh, chín đôi cánh này đều mở rộng, tựa như có luồng khí tức hủy diệt đất trời đang được phóng ra.
Lại là Cửu Dực thần tộc!
Chẳng qua là lần này, ảo ảnh mà Tần Ninh nhìn thấy lại có mấy phần khác biệt nhỏ so với pho tượng mà hắn nhìn thấy lúc trước.
Lúc này.
Ảo ảnh mờ mờ cao đến trăm trượng kia cất tiếng nói, giọng nói mang theo vài phần tang thương vang vọng lên trong tai Tân Ninh.
“Ngươi là ai?”
Ảo ảnh cao trăm trượng kia không dùng nói bằng tiếng của con người, nhưng Tần Ninh lại có thể hiểu rõ ý của người nọ.
Loại cảm giác này rất kỳ quặc, giống như ý niệm của hai người đang giao lưu với nhau vậy.
Tân Ninh nhìn ảo ảnh cao lớn, nhưng lại hỏi: “Ngươi lại là ai?”
Bị chất vấn, ảo ảnh cao lớn rõ ràng hơi bất ngờ, thoáng chốc biểu cảm hơi cứng lại.
“Ta là vương của Cửu Dực thần tộc!”
Vương của Cửu Dực thần tộc?
Bá chủ của ngoại vực à!
Tần Ninh cười nói: “Ta là Vương của Nhân tộc!”