Bàn tay vừa chộp tới, Diệp Nam Hiên không chút do dự giơ đao lên và chém ra.
Chỉ là, cuối cùng vẫn chậm một nhịp. Tiên Đế hậu kỷ. Tiên Đế đại viên mãn.
Thế nhưng còn hai tầng cảnh giới Tiên Đế đỉnh phong và Tiên Đế viên mãn ở giữa nữa.
Dương Vân Long lạnh lùng nhìn một màn này.
Chỉ là một Tiên Đế hậu kỳ mà thôi lại muốn dương oai diễu võ ở đây, tưởng mình là ai.
Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, trước mặt Diệp Nam Hiên lóe lên một đạo thân ảnh, đưa tay bóp nát hư không, khiến lực sát thương của một đòn này hoàn toàn tan vỡ.
Một thân áo xanh.
Mái tóc dài tung bay theo gió.
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến Dương Vân Long cau mày. “Phương Hoằng Hóa!”
Phương Hoằng Hóa, tộc trưởng của Phương Tộc, một vị Tiên Đế đại viên mãn thực thụ.
Gương mặt Phương Hoằng Hóa mang theo nét cười, nhìn về phía Dương Vân Long nhàn nhạt nói: “Dương Vân Long, lại gặp mặt rồi”.
“Đúng vậy, lại gặp nữa rồi...”
Trước kia, khi Thần Môn bị tiêu diệt, Dương Vân Long, Phương Hoằng Hóa đều là một trong số những người tham chiến.
Chỉ là vào thời điểm đó, cả hai đều chưa bước vào cảnh giới Tiên Đế, chỉ là người tham gia chứ không phải người quyết định.
Cách vài vạn năm, cả hai hiện tại đã trở thành thủ lĩnh của từng phương.
Ánh mắt Phương Hoằng Hóa nhìn sang tông chủ của Nam Đấu Thiên Tông là Nam Đấu Hưng Bang ở bên cạnh Dương Vân Long, không khỏi nói: “Hưng Bang huynh, nhiều năm không gặp”.
Nam Đấu Hưng Bang thở dài một hơi: “Hôm nay gặp mặt, chiến một trận ngươi sống ta chết”.
“Việc gì phải như vậy?”, giọng nói của Phương Hoằng Hóa có chút bất đắc dĩ: “Tại sao cứ phải kết giao cùng dị tộc? Không phải chủng tộc của chúng ta, nhất định có dị tâm, ngươi đối với bọn họ là như vậy, bọn họ đối với chúng ta, cũng như vậy thôi”.
Nam Đấu Hưng Bang cười ha ha nói: “Phương Hoằng Hóa, Phương tộc các ngươi năm đó lần lượt sinh ra từng vị Tiên Tôn, không nói đến Thần Môn của Tiên Vực Thái Thần, Phương tộc các ngươi cũng có nội tình bậc nhất, nhưng gia tộc Nam Đấu chúng ta, mãi cũng không xuất hiện một Tiên Tôn, vậy thì truyền thừa chắc chắn không đủ vững vàng”.
“Phượng Tộc cùng sư đồ Hồn Vô Ngân, Cố Vân Kiếm có quan hệ mật thiết, ôm được đùi của bọn họ, phát triển ngày một nhanh hơn, nhưng gia tộc Nam Đấu chúng ta thì sao?”
“Mọi người đều muốn gia tộc của mình phát triển tốt hơn, các người ôm đùi Thần Môn, chúng ta ôm lấy dị tộc, chỉ vậy mà thôi”.
Lời của Nam Đấu Hưng Bang vừa nói xong, Diệp Nam Hiên bước ra một bước, cười chế nhạo: “Đánh rắm ấy, 12 Tiên Vực của Tiên Giới, có nhiều đùi cho ngươi ôm như vậy ngươi không chọn, ngươi cứ phải ôm đùi dị tộc là
sao? Có thể giống nhau sao?”
“Đám khốn kiếp đến từ ngoại vực này, hôm nay giúp ngươi, đợi khi chúng khống chế được Tiên Giới rồi, các ngươi cứ đợi mà làm nô lệ đi”.
Sắc mặt Nam Đấu Hưng Bang lạnh lùng nhìn về phía Diệp Nam Hiên.
Chỉ là một Tiên Đế hậu kỳ nhỏ nhoi, người thiếu niên này lại dám năm lần bảy lượt ăn nói thô lỗ với ông ta.
Dương Vân Long lại không quá để ý đến những lời này.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!