Bây giờ Tần Ninh lại còn muốn sư tử há to mồm* đòi đồ!
*Sư tử há to mồm: đòi hỏi quá đáng, đưa ra yêu cầu vô lý.
"Sao? Không nỡ đưa ra sao?"
Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Coi sư phụ ta là người chết, chẳng lẽ cho rằng Nam Thiên Minh bọn ta cũng đều là người chết sao!"
Lạc Sơn Hùng lập tức hừ lạnh: "Sư tử há to mồm, khẩu vị Nam Thiên Minh quá lớn, trước đó vật tư tu luyện các cấp bậc mà bọn ta mang đến, Nam Thiên Minh các ngươi đã nuốt hết rồi."
"Lời này không đúng rồi." Dương Thanh Vân lập tức nói: "Đó không phải là bọn ta nuốt hết, mà là bồi thường của Lạc gia các ngươi cho điều thứ nhất!"
"Cường từ đoạt lý*!"
*Cường từ đoạt lý: thành ngữ này miêu tả việc một người cố gắng biện minh cho hành động sai trái của mình bằng những lý lẽ gượng ép, không hợp lý, thậm chí xuyên tạc sự thật với giọng điệu mạnh mẽ, áp đảo để lấn át đối phương.
Lạc Sơn Hùng hừ lạnh: "Rõ ràng là các ngươi..."
Chỉ là, Lạc Sơn Hùng vừa nói được một nửa.
"Ha ha ha ha..."
Một tiếng cười ha ha vang trời, vang vọng khắp Nam Thiên Minh.
Tiếp đó, một bóng người, từ xa đến gần, rất nhanh đã xuất hiện trước cổng chính Nam Thiên Minh.
"Có phải Tần lão đệ đã trở về rồi không? Người đâu? Ở đâu?"
Tiếng cười ha ha vang xuống.
Sau đó, mọi người liền thấy, một lão giả cao lớn, khí phách hiên ngang, mặc trường bào đỏ rực, xuất hiện giữa mọi người.
Lão giả nhìn quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Tần Ninh.
"Hây! Tần lão đệ!"
Lão giả sải bước đến trước mặt Tần Ninh, vỗ vai Tần Ninh, cười ha ha nói: "Úi chà, nếu không nói thì thật sự không nhận ra chút nào!"
Nhìn thấy người này, Lạc Sơn Hà, Lạc Sơn Hùng cùng đám người Lạc gia, sắc mặt đều trở nên kỳ quái.
Lão giả áo đỏ này, không ai khác, chính là lão tộc trưởng của Vũ tộc, danh tiếng hiển hách ở đại địa Trung Thiên - Vũ Bảo Bảo!
Người ta gọi là Bảo Tiên Đế!
À!
Không đúng!
Hiện giờ đã không còn là Bảo Tiên Đế, mà là... Bảo Tiên Tôn rồi!
Vũ tộc, là một đại gia tộc có lịch sử lâu đời ở đại địa Trung Thiên, cũng là một bá chủ ở đại địa Trung Thiên .
Những năm gần đây, có tin đồn quan hệ giữa Nam Thiên Minh và Vũ tộc rất thân thiết.
Ai ngờ hôm nay lão tộc trưởng Vũ tộc lại đích thân đến.
Tần Ninh nhìn lão giả áo đỏ, nhất thời ngẩn ra, không khỏi nhìn hai đệ tử bên cạnh.
Dương Thanh Vân nhỏ giọng nói: "Bảo Tiên Tôn tiền bối thường xuyên hỏi thăm tin tức của sư phụ, còn đặc biệt dặn dò nếu người trở về, lập tức báo cho ông ấy..."
Tần Ninh gật đầu, đánh giá lão giả trước mặt.
"Trông già hơn so với năm xưa một chút, nhưng mà... vẫn là Bảo Bảo đó, ha ha ha ha..."
Theo tiếng cười ha ha của Tần Ninh, Bảo Tiên Tôn lập tức mắng: "Mẹ kiếp, còn gọi ta là Bảo Bảo nữa, lão phu sẽ nổi giận đấy!"
"Bảo Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo..."
"Thôi thôi thôi, cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Hai người nhìn nhau, lập tức ôm nhau thật chặt.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, đều có chút hoang mang.
Từ bao giờ Bảo Tiên Tôn và Tần Ninh lại có quan hệ thân thiết như vậy?
Nhưng đúng lúc này.
"Ta đã biết, Vũ Bảo Bảo ngươi rời núi, chắc chắn là có cao nhân nào đó, lão tử có thể để ngươi lén lút chạy đến một mình sao?"
Lời vừa dứt.
Hư không rung chuyển, một bóng người mặc áo đen, trông béo như quả bóng thịt, ầm ầm đáp xuống.
"Ta đã biết, chắc chắn là Tần lão đệ đã trở về, ha ha ha!!!"
Tiếng cười lớn vang lên, quả bóng thịt đó lóe lên xuất hiện trước mặt Tần Ninh, kéo Bảo Tiên Tôn ra, đánh giá Tần Ninh từ trên xuống dưới, không khỏi kinh ngạc nói: "Chà chà, một chút cũng nhìn không ra."
Trên mặt Tần Ninh nở nụ cười rạng rỡ, hai tay bóp lấy khuôn mặt béo ú của lão giả, nắn má ông ta, không khỏi nói: "Bảo Tử Đạt, lão già nhà ngươi, vẫn chưa chết sao!"