Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Chỉ nguyên tường bao bên ngoài cung điện cũng đều được làm từ ngọc thạch đen quý giá, mà đỉnh của cung điện còn là li kim Lưu Ly!  

 

Li kim Lưu Ly nghe nói rất khó khai thác, mỗi viên kim loại này đều chiếu sáng lấp lánh.  

 

Nhưng khi tụ tập cùng một chỗ thì lại là trong suốt không màu, hơn nữa còn có sức phòng ngự mạnh mẽ.  

 

Nơi đây, chỗ nào cũng đều vô cùng bất phàm.  

 

Lúc này, mọi người đi tới cung điện, nhìn cửa cung cao trăm trượng, đều sinh ra cảm giác nhỏ bé.  

 

Lão nhân Thiên Thận chính là nhân vật mạnh mẽ kề vai với Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu, tôn giả Thanh Vân và tôn giả Đại Hoang.  

 

Thiên Thận cung này thật sự khiến người ta muốn quỳ bái.  

 

“Khí phái thật đấy!”  

 

Lý Nhất Phàm không khỏi trầm trồ.  

 

“Nghe đồn năm đó lão nhân Thiên Thận thành lập Thiên Thận cung, khi chết đi thì thế lực Thiên Thận cung liền tan rã, mà Thiên Thận cung to lớn cũng biến mất trong dòng sông lịch sử”.  

 

Thiên Linh Lung lại nói: “Không ngờ là lại ở đây...”  

 

Tâm tư cô ta xảo diệu, từ nhỏ đến lớn, thông kim bác cổ, hiểu về lịch sử còn nhiều hơn cả Thiên Đạo Nhất.  

 

Kiếm Tiểu Minh lúc này vọt lên trên cửa lớn, xoa vào cửa lớn, không khỏi sôi trào: “Ca, ca, mau nhìn này, cửa lớn này được làm từ vàng Tử Lí, mặc dù không quý như li kim Lưu Ly, nhưng là nguyên liệu tốt để làm ra linh khí lục phẩm, thất phẩm đó”.  

 

Kiếm Tiểu Minh dán cả người vào cửa lớn, hận không thể mang cửa lớn này đi.  

 

Mọi người nhìn vậy thì đều cười khổ không thôi.  

 

Chẳng qua Kiếm Tiểu Minh trước giờ đều như vậy, bọn họ đã quen. Ngược lại nếu không có Kiếm Tiểu Minh ầm ĩ thì lại thành ra thiếu thốn.  

 

“Quả nhiên là một đám không có kiến thức!”  

 

Một giọng nói đạm bạc vang lên.  

 

Nhìn nghiêng ra, thì thấy một nhóm người lúc này đi tới.  

 

Mấy ông già đi đầu có khí thế kéo dài, đều là cảnh giới Hóa Thần.  

 

Mà người nói ra chính là một thanh niên đứng bên cạnh mấy ông già đó.  

 

“Là ngươi!”  

 

Nhìn thấy thanh niên đó, mắt Kiếm Tiểu Minh tức thì đỏ như phun lửa.  

 

 

 

Thanh niên kia mặc áo dài màu xám, khoác áo lụa đen, dây lưng quý giá, đầu đội kim châu, nhìn vô cùng xa hoa mà lại khiêm tốn.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement