Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại?  

 

Chín vạn chín ngàn năm?  

 

Thần thuật vô thượng?  

 

Những chuyện này ngoại trừ Cửu U Đại Đế ra thì còn ai có thể làm được nữa chứ?  

 

Chỉ xét riêng chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại bảo vật trời đất, đừng nói là vùng đất Cửu U, thậm chí toàn bộ đại lục Thương Lan mênh mông vô tận cũng sẽ khiến những chư thánh vô cùng mạnh mẽ phát điên.  

 

“Khải tử hoàn sinh, khải tử hoàn sinh, vậy mà thật sự có thể thành công sao?”  

 

“Không!”  

 

Tần Ninh lúc này đột nhiên mở miệng nói.  

 

“Không phải khải tử hoàn sinh mà Kinh Mặc đại ca vẫn chưa chết!”  

 

Tần Ninh lúc này mạnh mẽ nói: “Lúc trước ta bị ba vị thần tử của Cực Thượng Thần Điện bắt, trói ở trong núi Vô Cực Thần Sơn, Kinh Mặc đại ca không để ý đến môn quy của Cực Thượng Thần Điện đi vào bên trong núi Vô Cực Thần cứu ta”.  

 

“Kết quả phát hiện ra bí mật lớn, Cực Thượng Thần Điện cấu kết với ma tộc dưới lòng đất, Cực Thượng Thần Điện không phải là không thể cứu được vị Thần Tử này mà căn bản là không có ý định cứu!”  

 

“Nhưng bọn họ ngàn tính vạn tính lại không tính ra được sẽ có một ngày ta ở bên trong núi Vô Cực Thần thức tỉnh được ký ức bản thân ta là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh!”  

 

“Mà để thức tỉnh được thì cái giá phải trả chính là tính mạng của Kinh Mặc đại ca”.  

 

“Một kiếp người có ba hồn bảy vía, ta vì muốn giữ lại một hồn của Kinh Mặc đại ca mà mất khoảng ba năm để đạt đến đỉnh cao, tiêu diệt Cực Thượng Thần Điện, mang theo một hồn của Kinh Mặc đại ca đi khắp thế giới Đại Thiên tìm bảo vật”.  

 

“Dùng thuật Đại Tác Mệnh của phụ đế đổi mạng với trời, lưu giữ một hồn của Kinh Mặc đại ca và nuôi dưỡng nó ở đây!”  

 

Tần Ninh tự nói với mình: “Cũng chính vì thế mà ta đã đắc tội với rất nhiều thế lực và nhân vật ở ngàn vạn đại lục, cho nên mới đem một hồn của Kinh Mặc đại ca đặt ở vùng đất Cửu U này”.  

 

“So với ngàn vạn đại lục thì vùng đất Cửu U là bình thường nhất”.  

 

Tần Ninh nói đến đây, tôm cát nhỏ cũng kinh hãi khiếp sợ.  

 

Chuyện này thật sự quá khó tin.  

 

Lão Vệ lúc này ánh mắt bình thản nhìn Tần Ninh, nhưng khuôn mặt lại đăm chiêu suy nghĩ.  

 

“Cho đến hôm nay, chúng ta đã chờ hơn chín vạn năm, mặc dù không phải trở về trong bộ dạng tưởng tượng của ta, nhưng ta đến đợi huynh ấy!”  

 

Tần Ninh lúc này nhìn cây đại thụ, nói tiếp: “Lão Vệ...”  

 

Lão Vệ gật đầu, đặt pho tượng trong tay xuống.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement