Tiếng rầm rầm lúc này vang lên, Viêm Ngọc Hoàng không ngừng dập đầu, khóc nức nở: “Đại Đế tha mạng, thuộc hạ chết không có gì đáng tiếc, chỉ mong Đại Đế đừng tuyệt tình quá, để lại một chút truyền thừa cho Viêm gia của thuộc hạ!”
“Sớm biết có ngày này, sao ngày xưa còn làm?”
Tần Ninh lại nói: “Ngươi đã để lại một tia hồn phách ở trong Viêm Hoàng lệnh thuẫn, muốn ra lệnh cho con cháu các ngươi có khó đâu, nhưng ngươi lại im lặng!”
“Im lặng là vàng à?”
“Hay ngươi tưởng là ta vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa...”
Tần Ninh nói xong, chỉ vào kiếm đen rồi chém ra.
Hồn phách cuối cùng của Viêm Ngọc Hoàng đã không còn sót lại chút gì.
“Đại Đế, tha cho họ Viêm một chút truyền thừa được không?”, Viêm Ngọc Hoàng khóc lóc hô lớn.
Trong chớp nhoáng, Tần Ninh lúc này đứng vững ở trên Viêm Hoàng lệnh thuẫn, mở mắt ra.
“Tha cho chúng? Nếu biết an phận thủ thường, thì ta tha chúng không chết!”
Tần Ninh nói xong, ánh sáng Viêm Hoàng lệ thuẫn lóe lên, rồi trở nên yên ổn.
“Từ nay trở đi, ngươi theo ta đi!”
Tần Ninh hờ hững nói.
Trong nháy mắt, Tần Ninh nhìn về phía Hoang gia.
“Hoàng Phủ gia và Vũ gia, ta tha cho bọn họ rồi, Hoang gia các ngươi, ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt!”, Tần Ninh từ từ nói: “Nhưng nếu chuyện hôm nay có ai khác biết, ta nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Hoang gia”.
Hoang Bình Hải, Hoang Phi Mậu cùng với Hoang Thanh Thanh nghe vậy thì đều thở phào.
“Chúng ta đã hiểu!”, Hoang Bình Hải chắp tay, lập tức dẫn người rời đi.
Bên trong sơn cốc, ngoài thi thể đầy đất ra cũng chỉ còn người của cổ quốc Đại Hạ.
Lần này, chỉ có ba gia tộc lớn là Hoàng Phủ, Vũ và Hoang rời đi.
Những người khác đều là đầu lìa khỏi cổ.
Mùi máu tươi ngày càng đậm, Tần Ninh thở ra, tóc trắng tung bay.
“Giờ đã không còn ai nữa rồi!”
Hạ Thất Vương dẫn đầu nói trước: “Linh quả kỳ hoa trên cây cổ thụ kia đều sẽ gây nên những chấn động không tưởng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!