Lão Vệ còn chưa nói xong, Tần Ninh bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy.
Tóc hắn bạc phơ, mặc dù bề ngoài cơ thể vẫn là làn da của thanh niên nhưng lục phủ ngũ tạng, kinh mạch bên trong cơ thể sớm đã ở trạng thái gần đất xa trời.
“Công tử!”
“Không sao, không chết được!”
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Lão Vệ, ngươi đi ra ngoài đi!”
“Công tử!”
“Ra ngoài!”, Tần Ninh lặp lại một lần nữa.
Vẻ mặt của lão Vệ bi thương nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ông ta biết trong lòng của Tần Ninh vẫn còn chấp niệm.
Trong sơn cốc chỉ còn lại một mình Tần Ninh.
Tất cả mọi thứ lại trở về trạng thái yên tĩnh, Tần Ninh cứ quỳ ở đó như thế, cơ thể không nhúc nhích, ngay cả hơi thở tếu ớt của sinh mạng cũng dường như biến mất.
Thậm chí có khoảnh khắc Tần Ninh cũng cảm giác được hơi thở sự sống của mình biến mất.
Vù...
Trong sơn cốc tĩnh lặng, không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên, một tiếng vù vù vang lên.
Âm thanh vù vù ấy dấy lên ở trong đầu của Tần Ninh.
Phong Thần Châu!
Phong Thần Châu vẫn luôn ở cùng Tần Ninh vào lúc này đột nhiên rung động.
Ánh sáng bao trùm toàn bộ sơn cốc, khí tức đẫm máu dần tan biến, những báu vật của trời đất trên thân cây cổ thụ chưa biến mất lúc này cũng trở nên thánh khiết hẳn lên.
Toàn bộ Mặc Cốc tự nhiên bỗng trở nên đạo pháp, giống như trời đất đã sản sinh ra linh trí, soi sáng cả thung lũng này.
Bầu trời vốn âm u lúc này cũng sáng sủa hẳn lên.
Trong khi đó, Tần Ninh vẫn quỳ trước phần mộ, đôi mắt có vẻ hơi ngây ngốc đỡ đẫn, xem như không nhìn thấy hiện tượng này.
Dường như sự thay đổi bất thường của Phong Thần Châu chẳng có liên quan gì đến hắn.
Đột nhiên, Phong Thần Châu tự động nhảy ra khỏi đầu Tần Ninh, lao vụt đến trước mặt của Tần Ninh rồi dần dần dừng lại.