Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Cả bốn người Ngô Vấn Đông, Sở Lưu Tây, Lý Hướng Nam, Thần Bắc lúc này bị lửa tím đốt cháy hơn phân nửa, chỉ hít vào chứ không thở ra được.  

 

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Thánh Vương cũng khẽ giật.  

 

Thân là người lãnh đạo Thánh Vương Phủ, nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, ông ta đương nhiên giận dữ không ít.  

 

“Tần Ninh, ngươi chắc chắn phải thế này sao?”  

 

Thánh Vương lạnh lùng nói: “Ngươi giết trưởng lão cùng đệ tử Thánh Vương Phủ ta lúc trước, chuyện này, Thanh Vân tông và ngươi đều nên đưa ra một lời giải thích chứ?”  

 

“Giải thích?”  

 

Lúc này Tần Ninh cười lạnh lùng, khóe miệng tà ác.  

 

“Giải thích một cách đúng đắn thì là, mấy tên ngu xuẩn đó muốn giết ta, nên ta giết chết chúng!”  

 

“Còn giải thích một cách vô lý thì... thấy chúng ngứa mắt, nên ta cứ giết đấy, ông làm gì được ta?”  

 

Nghe Tần Ninh nói vậy, võ giả tại đây đều hít vào một luồng khí lạnh.  

 

Trên đời này, ở Cửu U, người dám can đảm nói như vậy với Thánh Vương e là cũng chỉ có Tần Ninh.  

 

Cái tên này thật sự không sợ chết!  

 

Đây chính là Thánh Vương của Thánh Vương Phủ, tông chủ của một trong bốn tông môn lớn.  

 

Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, đây còn là một cảnh giới Hóa Thần năm chuyển vô địch.  

 

Cảnh giới Hóa Thần, một chuyển một tầng trời.  

 

Mà khi đạt đến bốn chuyển thì coi như cấp thấp trong cảnh giới Hóa Thần, năm chuyển thì là cấp trung. Còn cảnh giới Hóa Thần năm chuyển ở Cửu U này đã là sự tồn tại ngang với thần rồi.  

 

Thực lực, lực bộc phát mạnh mẽ, đủ để vượt qua cảnh giới Hóa Thần bốn chuyển mấy lần!  

 

Lần này Tần Ninh thật sự muốn đâm thủng trời đất đấy.  

 

Chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ truyền đến tứ hải bát hoang, từng khu vực của Cửu U đại lục. Đến lúc ấy, Tần Ninh và Thanh Vân tông sẽ hoàn toàn nổi danh.  

 

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là hóa giải tai nạn lần này đã.  

 

 

 

Giọng nói của Tần Ninh bình tĩnh mà bá đạo, ánh mắt Thánh Vương dần trở nên lạnh nhạt.  

 

Không cần suy nghĩ cũng biết, nhân vật lớn này e là đã giận dữ đến cùng cực.  

 

“Thánh Vương Phủ ta truyền thừa hơn mười vạn năm, sừng sững ở Cửu U đại lục, từng đời Thánh Vương nhận sứ mệnh cho đến nay, có mạnh có yếu, năm đó còn uy nghiêm hơn cả cổ quốc. Hiện nay tuy có nền tảng không bằng những cổ quốc và thế gia cổ, nhưng cũng không phải để cho ngươi bắt nạt như thế này được!”  

 

“Haha, liêm sỉ chút đi?”, Tần Ninh nói: “Các người gióng trống khua chiêng đến Thanh Vân tông của ta, rồi bảo ta bắt nạt các người?”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement