Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
“Dừng lại, dừng lại, sợ ngươi rồi!”  
 
Vỗ vỗ vai của Tiểu Thanh, Tần Ninh bất lực nói: “Nhóc con, cái tốt của lão tổ tông nhà ngươi thì không học được chút nào mà di truyền toàn cái xấu!”  
 
“Qua mấy ngày thì đi theo ta vào núi Minh Sơn, tìm một ít đồ ngon cho nhóc, thế nào?”  
 
Nghe câu nói này, hai mắt Tiểu Thanh sáng bừng lên, nước mắt đang rơi bỗng chốc biến mất như chưa từng có.  
 
Tần Ninh cũng hết cách. Nhóc con này, dù sao cũng là con cháu nhất mạch của thần thú Quỳ Ngưu. Tuy không như Tiểu Phi có thân phận tôn quý.  
 
Nhưng ít nhất là mang huyết mạch thần thú. Nếu có thể thức tỉnh thì tương lai sẽ khôi phục tới sự lớn mạnh của Quỳ Ngưu nhất mạch.  
 
Chỉ là nhóc con này, ngoài chuyện tỏ ra đáng thương thì tu luyện không chuyên tâm chút nào.  
 
Trong phòng, mấy người sống chung rất hoà hợp.  
 
Mà lúc này, ở quán rượu Phong Diệp, trong một phòng bao khác.  
 
Vẻ mặt Minh Triệt âm u đáng sợ.  
 
“Điện hạ, lần này thằng nhãi Minh Vũ được lập thành thái tử, còn Thư phi thì được phong lên làm Thư quý phi, Tần gia cũng được phong thưởng!”   
 
Một thanh niên chắp tay đứng một bên nói: “Những điều này là bất lợi quá lớn với chúng ta đó ạ!”  
 
“Cần ngươi nói sao?”  
 
Lúc này, Minh Triệt tỏ vẻ hung tợn, hừ lạnh nói: “Chỉ một mình Minh Vũ, sao có thể được lập lên ngôi thái tử? Đều là do tên Tần Ninh kia… giải được bí mật của kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt, khiến phụ hoàng không thể không làm tròn lời hứa!”  
 
Ánh mắt Minh Triệt giờ phút này toàn là sát ý.  
 
“Điện hạ, ta đã điều tra tên này. Bây giờ hắn đang ở học viện Thiên Thần, chuẩn bị tham gia cuộc khảo hạch của học viện Thiên Thần 10 ngày sau. Lần này nội viện thí luyện thì học sinh cũ, học sinh mới đều phải tham gia!”  
 
“Đến lúc đó, chỉ cần điện hạ ra lệnh thì Phương Thế Thành ta sẵn sàng thay điện hạ giết hắn!”  
 
Nghe lời này, Minh Triệt đập bàn hét lên: “Được, có hội Phương Viên của ngươi hành động thì thằng nhãi kia phải chết không nghi ngờ gì nữa. Tương lai, hoàng tử ta trở thành thái tử, ngồi lên hoàng vị thì hai người Phương Thế Thành và Viên Cương các ngươi nhất định sẽ được phong vương hầu, kẻ làm tướng soái người làm thừa tướng!”  
 
“Tạ ơn điện hạ!”  
 
“Tạ ơn điện hạ!”  
 
Trong gian phòng, hai người khác khom lưng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính.  
 
Trên toàn đế quốc Bắc Minh, thế lực của hoàng thất là bên áp đảo. Tuy nói, học viên Thiên Thần cũng có thâm căn cố đế, nhưng dù sao học viện Thiên Thần cũng thuộc về khai tông lập trường.  
 
Không tham gia tranh đấu giữa các thế lực trong đế quốc.  
 
Các đại gia tộc như Diệp gia, Quách gia cũng phải phụ thuộc vào Hoàng thất.  
 
Tuy rằng, hai người bọn họ là Linh Đồ của học viện Thiên Thần, là cao thủ cảnh giới Linh Đài hàng thật giá thật nhưng lại không có nền móng ở đế quốc.  
 
Phải ôm lấy cái đùi lớn của Minh Triệt thì tương lai của hai người nhất định sẽ trở thành cường hào một phương!  
 
“Lục hoàng huynh!”  
 
Mà đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một người sải bước đi vào.  
 
Người này trông khoảng 17, 18 tuổi, một thân áo dài màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng thanh tú.  
 
“Minh Viêm!”  
 
Nhìn thấy người tới, Minh Triệt đứng lên, cười ha ha nói: “Minh Viêm, đã lâu không gặp rồi. Bây giờ muốn hẹn đệ ra ngoài còn khó hơn lên trời!”  
 
“Lục hoàng huynh nói đùa rồi, gần đây thân thể của cha không khỏe, huynh cũng biết mà. Đệ không đi được!”  
 
Minh Viêm kia ngồi xuống, nhìn Minh Triệt, vẻ mặt khổ não.  
 
“Vương thúc được phong làm thân vương cao nhất, hơn nữa vương vị truyền đời, đệ còn chán nản cái gì?”, Minh Triệt cười lớn.  
 
“Hoàng huynh không biết rồi!”  
 
Lúc này, Minh Viêm mới nói: “Cha đệ không phải là bị thích khách làm hại!”  
 
“Mà là bị Tần Ninh đánh bị thương!”  
 
“Cái gì?”  
 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Minh Triệt khẽ thay đổi.  
 
Thông tin đã biết ở bên ngoài kia là U Vương bị thích khách phế tu vi, bảo vệ hoàng đế có công nên được đặc cách gia phong.  
 
Minh Triệt rất hoài nghi chuyện này.  
 
Nhưng không có cách nào biết được, toàn bộ cấm vệ quân huy động hôm đó đã mất mạng là có chuyện gì.  
 
Ngoài hoàng đế ra, thì duy nhất chỉ có một người biết là thái tử Minh Vũ bây giờ.  
 
Nhưng thái tử Minh Vũ chắc chắn là sẽ không nói cho hắn ta biết.  
 
Bây giờ, Minh Triệt mới biết được từ miệng Minh Viêm thì sao mà không kinh ngạc.  
 
Lại là Tần Ninh!  
 
Thế mà lại dây mơ rễ má tới gã đó!  
 
“Đệ nói cụ thể cho huynh xem nào!”  
 
“Được!”  
 
Hai người trong phòng, nhỏ giọng kể lể.  
 
“Là như thế sao?”  
 
Minh Triệt hoàn toàn sững sờ.  
 
“Bát Hoang Viêm Long Hộ, huynh chưa từng nghe qua… Tần Ninh đó, sao lại có thể…”  
 
Nghe tới đây, Minh Viêm cũng tức giận tột độ.  
 
“Tần Ninh này, không giết hắn thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng đệ!”, Minh Viêm lạnh lùng nói.  
 
Mà đúng lúc này, cửa lại mở ra, một người đi vào, đang muốn nói thầm vào tai Minh Triệt.  
 
“Có chuyện gì thì nói luôn, ta với Minh Viêm không phải là người ngoài!”  
 
“Vâng, điện hạ!”  
 
Người đàn ông đó nói: “Hai huynh đệ Tần Ninh và Tần Hải đang ăn cơm ở quán rượu Phong Diệp, điện hạ, người xem…”  
 
“Cái gì?”  
 
Nghe thấy vậy, Minh Viêm đứng bật dậy.  
 
“Thằng nhãi này, ta không tìm ngươi mà ngươi lại tự tìm đến cửa!”  
 
“Minh Viêm, đừng nóng vội. Gã này có quan hệ thân thiết với thái tử, nếu động vào hắn…”  
 
“Minh Vũ là cái thá gì? Vị trí thái tử phải là của Lục hoàng huynh mới đúng!”  
 
Minh Viêm quát lên một tiếng, nói: “Đệ đi giết thằng nhãi đó. Thật muốn xem xem, thái tử có thể làm gì ta!”  
 
Vừa nói dứt lời, Minh Viêm lập tức đạp cửa mà đi ra, mấy tùy tùng đằng sau cũng vội vàng đi theo.  
 
“Điện hạ, Tần Ninh kia…”  
 
“Liên quan gì đến chúng ta?”  
 
Lúc này, Minh Triệt nhếch mép cười lạnh lùng: “Chính Minh Viêm tự ra tay, giết chết Tần Ninh. Nếu bị Tần Ninh giết… Vậy Tần Ninh cũng sẽ đen đủi rồi!”  
 
“Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi tiếp tục chuẩn bị. Ta không chỉ muốn Tần Ninh chết, mà cả Tần Sơn, Tần Hải cũng phải chết!”  
 
“Vâng!”  
 
“Vâng!”  
 
Hai tên này lùi ra khỏi phòng rồi rời khỏi quán rượu.  
 
Minh Triệt cười khẩy: “Các ngươi, cứ đợi kịch hay mà xem!”  
 
Mà lúc này, mấy người Tần Ninh đang ngồi quanh một chiếc bàn.  
 
“Đến rồi, canh Vương Bát bổ dưỡng nhất đây!”  
 
Lúc này, Trương Tiểu Soái mặc một bộ áo đầu bếp, trông cũng có dáng dấp phết.  
 
Mấy người Tần Ninh, Tần Hải và Lăng Tiểu Phi ngồi xuống.  
 
Lục Huyền và Tuân Ngọc cũng không nhịn được chảy nước miếng.  
 
Trương Tiểu Soái cũng thật sự không phải kẻ khoác lác.  
 
“Mọi ngươi ăn đi nhé”.  
 
Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Thử xem tay nghề của ta thế nào!”  
 
“Ăn thôi!”  
 
Mọi người lập tức cầm đũa, trò chuyện vui vẻ.  
 
Lúc này, Tần Ninh cũng cảm thấy khá thoải mái.  
 
Chính vì chín đời, chín kiếp, trải qua vô số gian nan, nên Tần Ninh mới càng trân quý những lúc tiêu khiển lúc này.  
 
Đã lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác như thế.  
 
Bùm…  
 
Đúng lúc đó, cánh cửa bị đạp tung ra.  
 
Mấy người khí thế hùng hổ xông vào phòng.  
 
Bỗng chốc vang lên một tiếng viu phá vỡ không gian.  
 
Một thanh kiếm dài, lúc này hóa thành một luồng sáng, đánh thẳng đến giữa chiếc bàn mà mấy người Tần Ninh đang ngồi.  
 
Chiếc bàn bị phân thành mấy mảnh, một nồi canh Vương Bát cũng đổ đầy ra sàn.  
 
“Ăn? Tần Ninh, đợi xuống địa ngục thì ăn một thể!”  
 
Thanh niên dẫn đầu kia, chắp tay sau lưng, nhìn mấy người, trong mắt mang đầy vẻ chế giễu.  
 
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cau mày.  
 
Gã này là ai… hình như hắn không quen mà!

Advertisement
';
Advertisement