Hơn nữa khí huyết của mười mấy người ở xung quanh cũng mạnh hơn so với hai tên cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Cái này cũng đủ để chứng minh thực lực của những người này cũng đều vượt cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Đây đây đây...
Bây giờ, trái tim của đám người Minh Ung cũng nhảy vọt lên tận cổ họng.
Không ngờ những quốc gia bên ngoài đại lục tranh đấu lại liên quan đến chuyện điều động võ giả của vùng đất Cửu U.
Đây chính là cảnh giới Hoá Thần, ai nấy đều giống như một vị thần.
“Ông nói dừng tay thì phải dừng tay sao? Vậy thì mặt mũi của ta biết để ở đâu?”
Tần Ninh lúc này sải bước đi ra, nói: “Ta khổ sở nâng đỡ thượng quốc Bắc Minh đi lên, bây giờ có người muốn tiêu diệt, ta muốn giết người có ý định huỷ diệt thượng quốc Bắc Minh thì có gì sai sao? Lâm Thiên Nhai!”
Lâm Thiên Nhai!
Tần Ninh gọi ra cái tên này khiến tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Bên ngoài Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như nấm, thực lực của bọn họ không lớn, không thể xâm nhập vào bên trong vùng đất Cửu U nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết những thế lực tồn tại ở bên trong vùng đất Cửu U.
Lâm Thiên Nhai có khí tức của cảnh giới Hoá Thần, như vậy rõ ràng chỉ có duy nhất một người được mệnh danh là đệ nhất kiếm, các chủ của Kiếm Các ở Cửu U mà thôi!
Các chủ của Kiếm Các đích thân đến đây!
Sắc mặt của tất cả mọi người lúc này đều vàng như nghệ, kinh ngạc không thốt ra lời.
Mà điều khiến đám người Minh Ung, Thiên Ám kinh ngạc hơn cả đó chính là thái độ Tần Ninh nói chuyện với Lâm Thiên Nhai.
Thái độ ngạo mạn cuồng vọng như vậy, hắn thật sự coi Lâm Thiên Nhai là các chủ của Kiếm Các sao?
Minh Ung lúc này không nhịn được kéo ống tay của Tần Ninh, nói: “Vị kia chính là các chủ của Kiếm Các Lâm Thiên Nhai ư? Tần công tử... vẫn là nên khách khí một chút”.
“Khách khí? Vì sao? Cũng không phải do ta gây sự trước!”
Tần Ninh cao giọng nói: “Ta chẳng quan tâm ông ta là ai, trêu chọc ta khiến ta không thoải mái thì cho dù là các chủ ta cũng giết”.