“Được rồi, ta cũng mệt rồi, các ngươi bận chuyện gì thì mau chóng đi giải quyết đi!”
Tần Ninh nằm ở trên giường thở dài một hơi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người châm trà một người tháo giầy hết sức ăn ý.
Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Sự sắp xếp hôm nay công tử thấy có chỗ nào không hài lòng sao?”
“Cũng được!”
“Vậy vì sao công tử cứ mặt mày ủ dột thế?”
Tần Ninh ngồi dậy, ra hiệu Vân Sương Nhi đến bóp vai cho mình, nói: “Không phải mặt mày ủ dột, chỉ là không thích cảnh này lắm...”
“Công tử sợ cảnh hoành tráng sao?”
“Sợ?”
Tần Ninh đột nhiên bật cười.
Trước đây thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, phụ đế biến mất, hắn thân là con trai cả của Mục Vân phải gánh vác chức trách của minh chủ.
Cửu Thiên Vân Minh mạnh mẽ như thế nào cơ chứ?
Chỉ riêng sự tồn tại của Thần Đế cũng đã có sức nặng hơn một nửa thế giới thần rồi.
Khi đó nhận đủ loại lễ bái, đủ loại đại lễ, đại sự, những thuộc hạ kia cứ làm hoành tráng phóng đại.
Mà quan trọng nhất là trong số những Thần Đế, mỗi người đều bất khả chiến bại, đủ để ngăn chặn một phương thế giới bên ngoài, hơn nữa còn là bạn bè của phụ đế.
Ngày nào cũng hành lễ với một tiểu bối như hắn khiến hắn thật sự như đang ngồi trên bàn chông.
Thế trận mà hôm nay Thanh Vân tông bày ra hoàn toàn không thể so sánh với Cửu Thiên Vân Minh.
Nhưng nếu tham gia nhiều vào những tình cảnh như thế này cũng cảm thấy rất phiền phức nên lúc này mới đau đầu.
“Sau này các ngươi phải trở thành nữ hoàng nữ đế bất khả chiến bại, tương lai các ngươi sẽ biết những chuyện như này rốt cuộc nhức đầu như thế nào”.
Tần Ninh không nói gì thêm, gối đầu trên đùi của Vân Sương Nhi, nhắm mắt lại.
Diệp Viên Viên lúc này cũng đứng im ở bên cạnh không lên tiếng.
“Lão Vệ vẫn chưa về sao?”
“Vẫn chưa!”
“Ừm!”