“Từ xưa, trong khu vực mấy trăm dặm này, Lưu Diễm các chúng ta chính là một gia tộc lớn duy nhất, Thần Phong tông và Lang Vương tông bị chèn ép”.
“Nhưng mười năm trước, Lưu Diễm các hay tin rằng trong cấm địa Thiên Vị, ở núi Nhân Vị có tung tích của Lưu Ly Kim Thân quyết”.
“Các chủ đương thời dẫn một đội trưởng lão đi vào cấm địa Thiên Vị”.
“Kết quả lại bị tổn thất nặng nề, các chủ trọng thương, cần dược liệu chữa thương. Vì không đủ linh thạch nên hỏi mượn Lang Vương tông và Thần Phong tông, lãi mẹ để lãi con, càng nợ càng nhiều”.
“Mà đến giờ chỉ có thể đổi từng tòa thành trì để gán nợ”.
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì nói: “Cũng không trách họ được, các ngươi có nợ mà không trả thì cũng đáng chết!”
Lưu Phương Nhi cười khổ.
“Ban đầu, chúng ta cũng cho là như vậy”.
“Nhưng sau này, khi điều tra ra chuyện liên quan đến tin tức của Lưu Ly Kim Thân quyết lại do Lang Vương tông và Thần Phong tông truyền ra, cố ý dụ chúng ta mắc bẫy”.
“Thậm chí việc các chủ thụ thương cũng là do Lang Vương tông và Thần Phong tông cấu kết người khác làm ra, đặt mua linh đan cũng bị hai phe này ngăn chặn!”
“Đây là một cái bẫy!”
“Lưu Diễm các chúng ta mắc bẫy!”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt không nói thêm nữa.
Nói như vậy, giết đám kia cũng không sao cả.
Tần Ninh lại nói: “Lưu Ly Kim Thân quyết của Lưu Thiên sơn mạnh mẽ uy võ, tu luyện đại thành, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển có thể chém giết cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, thế mà các ngươi đánh mất được?”
Nghe vậy, mấy người Cốc Tân Nguyệt, Lưu Phương Nhi đều nhìn Tần Ninh.
Dường như Tần Ninh rất hiểu về Lưu Ly Kim Thân quyết và Lưu Diễm các nhỉ?
“Năm đó các chủ đương nhiệm tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, Lưu Ly Kim Thân quyết bị đưa đến cấm địa Thiên Vị, và không tìm được nữa...”
Lưu Phương Nhi giải thích.
Tần Ninh vốn cũng không xác định.
Trong cơ thể Lưu Phương Nhi và Lưu Tường cũng có khí tức chứa mùi vị của Lưu Ly Kim Thân quyết.
Nhưng bây giờ nghe vậy thì Tần Ninh lại xác định chắc chắn hơn.