Cốc Tân Nguyệt mỉm cười, như trăm hoa đua nở.
Một bộ váy dài màu xanh, hai tay chắp sau lưng, nàng bước ra, mỉm cười tự nhiên đáp: “Công tử Quế Nhất Luân thiên tư trác việt, tiểu nữ tử cũng rất kính phục!”
“Có điều, ta mà nâng cốc uống rượu với công tử thì e là phu quân ta sẽ thẹn quá hóa giận mất”.
“Nếu chọc giận phu quân thì tối nay cửa đóng then cài, ta sẽ khó tránh khỏi bị đánh một trận!”
Cốc Tân Nguyệt đáp lời, dáng vẻ đáng thương vô cùng, người gặp người yêu.
Trong nháy mắt, Quế Nhất Luân nhìn sang Tần Ninh.
Lúc này, ánh mắt mà giết được người thì Tần Ninh ắt hẳn đã phải chết hàng vạn lần mất.
Phu quân?
Một giai nhân như thế, như hoa trong gương, thế mà đã có chồng.
Lại còn lấy tên quái vật tóc trắng này?
Cứ nghĩ đến cái tên quái vật tóc trắng này đã “cày cấy” bao nhiêu lần trong bông hoa sen nhiều nước này, Quế Nhất Luân lại cảm thấy tức trong lồng ngực, lửa giận cháy hừng hực.
Tần Ninh lúc này nhìn sang Cốc Tân Nguyệt.
Cô gái này biết chơi đấy!
Chơi à?
Để xem ai chơi hay hơn!
Tần Ninh lúc này đứng dậy, ôm lấy Cốc Tân Nguyệt, ngón tay sờ mó quanh vòng eo nàng, cười đáp: “Phu nhân nói ta như vậy cũng không hợp lắm đâu?”
“Ta có khi nào đánh nàng chứ? Lần nào ta cũng đều... rất nhẹ... rất thoải mái cơ mà?”
Cốc Tân Nguyệt lườm Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không để ý.
Chơi cái gì với ta? Cô sống mấy vạn năm, ra đời mới bao lâu?
Ta đã sống mấy trăm, mấy ngàn vạn năm kìa!
Trước mặt hắn, mười lão yêu quái như Cốc Tân Nguyệt cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi!
Tần Ninh ôm eo Cốc Tân Nguyệt, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng nở nụ cười, nhưng trong lòng thì lo lắng không thôi.
Mặc dù đã sống vài vạn năm, nhưng cũng chưa có người đàn ông nào sờ soạng nàng như vậy.
Cái tên này... thật sự là chàng... quay về sao?
Hai người lúc này đều có suy nghĩ riêng.
Nhưng Quế Nhất Luân ở trên không trung thì lại muốn tức điên lên.
“Quái vật tóc trắng, xinh đẹp như vậy không thể lãng phí trong tay ngươi được, mau bỏ móng vuốt của ngươi ra!”