Lý Hoành Trung quát lên.
“Hắn ở đó!”
Lý Nguyên Bân nhìn về phía đảo, cũng hơi sững sờ.
Người đâu rồi?
Tiếng nước chảy róc rách.
Tần Ninh lúc này đứng vững ở trên đỉnh hòn đảo, nhìn mọi người.
“Đồ Vạn Sơn!”
“Lý Hoành Trung!”
“Hãy trải nghiệm uy lực của hoa Thất Dạ đi nhé”.
“Bảo ta dẫn đường cho các người? Các người cũng xứng à?”
Chân Tần Ninh khẽ chuyển động, hòn đảo to lớn bỗng đung đưa như một chiếc thuyền lớn vậy, rời khỏi nơi này.
“Thằng khốn kiếp!”
Đồ Vạn Sơn giận không kềm được.
Một luồng linh khí vút thẳng lên trời.
Nhưng lúc này, một cái xúc tu to lớn cỡ trăm mét, vào thời khắc này bay lên không.
Đồ Vạn Sơn vừa định chạy như bay nhưng thân thể vừa mới nâng lên thì đã bị cản xuống.
“Đáng chết, vì sao những xúc tu này chẳng quan tâm gì hắn vậy?”
Đồ Vạn Sơn bị cản lại, phẫn nộ quát lên.
Càng thi triển ra khí tức mạnh mẽ thì lực tấn công của xúc tu càng mạnh.
Hơn nữa, phạm vi giao chiến mà khuếch tán ra thì các xúc tu khác cũng sẽ xông lên mặt biển.
Cứ tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ chết!
“Cái tên khốn Tần Ninh này!”
Lý Hoành Trung cùng Đồ Vạn Sơn lúc này đều giận dữ rống lên.
Không ngờ họ lại bị Tần Ninh gài bẫy ở đây.
Cái tên đó cố ý!
Giờ khắc này, Tần Ninh đứng bên trên hòn đảo đang di động, nhìn ra phía sau.
Hơn trăm người, dẫn động biển Địa Vị.
Chí ít chết hơn hơn phân nửa!
Tần Ninh lười tính.
Hắn không nói láo.
Biển Địa Vị này đều là do hoa Thất Dạ ngưng tụ sương mai mà thành, cho nên mới có mùi thơm nhàn nhạt.
Ngửi nhiều thì sẽ bị ảnh hưởng đến mạng sống.