Hắn đi ra từng bước, nhìn bốn phía, tàn thây đoạn cốt, cây khô gỗ mục.
Mặt đất lúc này hiện ra vẻ hiu quạnh.
Lộc cộc... lộc cộc...
Trong lúc Tần Ninh đi tới, có những âm thanh đột nhiên vang lên.
Tiếng lộc cộc vang lên, Tần Ninh nhìn sang bên trái.
Ở đó có một cái xác khô, da bọc xương, hai mắt lõm xuống trống rỗng. Nó đứng dậy, nghi ngờ nhìn về phía Tần Ninh.
Tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên trong miệng xác khô.
“Cút!”
Tần Ninh nhìn nó, quát lên: “Nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Thấy cốt kiếm trong tay Tần Ninh, xác khô nhếch miệng, lộ ra nụ cười thảm hại rồi oạch một tiếng, biến mất.
Tần Ninh cũng không để ý.
Cũng không phải thi thể nào chết là có thể trở thành thây khô.
Nó có liên quan mật thiết đến khí tức của mộ Thiên Vị.
Nhưng, người có thể trở thành thây khô đều còn giữ lại không ít linh trí, vẫn hiểu đạo lý gần cát xa hung.
Khí tức của Tần Ninh không yếu, linh khí trong tay cũng vô cùng nguy hiểm, con xác khô đó không ngu.
Thâm nhập vào trong mộ Thiên Vị, Tần Ninh cẩn thận vô cùng.
Nếu bất cẩn, gặp phải liệt thi thì sẽ rất phiền phức.
Hắn lần này đến vì Tiểu Thạch Đầu, nếu tạo ra hỗn loạn cho cấm địa Thiên Vị thì sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Có điều lúc này, một khí tức âm trầm bỗng xông tới.
Khí tức đó cuồn cuộn kéo ra.
Oanh...
Trước mặt Tần Ninh khoảng mấy trăm thước, có rất nhiều xác khô chạy như bay đến.
Mà phía trước xác khô là ba con liệt thi bay vọt ra.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Một thanh niên tay cầm trường kiếm, tóc dài bay tán loạn, mặc áo dài có vẻ lão luyện.
Một cô gái khác thì thanh tú đáng yêu, nhưng lại tràn đầy nỗi sợ trên khuôn mặt.
Hai người chạy nhanh, nhìn chật vật vô cùng.
“Cứu mạng với!”, cô gái hét lên: “Bùi Thư Thư, bị ngươi hại chết, lần sau ta sẽ không đi cùng ngươi nữa!”
“Trác Tiểu Nhã, cô còn trách ta?”
Thanh niên quát lên: “Nếu không phải là cô không nghe ta, chúng ta có thể đi đến bước này sao?”