Hoặc là chế phục Tần Ninh, tìm kiếm tung tích bảo vật.
Hơn nữa, Tần Ninh còn có huyền khí.
Cho dù là huyền khí hạ cấp, thì đối với Cảnh giới Nhân Vị giới vẫn là bảo vật vô giá.
Bốn bên hạ quyết tâm, rồi dẫn dắt mấy trăm người, thâm nhập hòn đảo.
Mà không lâu sau, trong hòn đảo vang lên những tiếng nổ.
Xa xa Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã nghe được thanh âm này thì hiểu được.
Võ giả của các đại tông môn đã lên đảo!
Những tên kia chưa quen thuộc với nơi này, thấy đồ gì tốt thì chắc chắn sẽ không kìm được mà ra tay.
Phỏng chừng lần này là lấy nhầm đồ vật.
“Hái nhanh lên”.
Bùi Thư Thư lập tức nói: “Hái được kha khá rồi thì chúng ta tìm Tần huynh hội hợp, rời khỏi nơi này thôi”.
“Không biết vì sao, ta cứ có cảm giác nơi đây rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể bỏ mạng”.
Bùi Thư Thư cũng không biết cảm giác này từ đâu mà tới.
Vẻ ngoài của nó nhìn có vẻ thanh bình, thế nhưng nơi đây, lại khiến người ta thấy bất an.
Luôn cảm thấy lúc nào cũng sẽ có tai họa ập đầu!
Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã ra sức kiếm bảo vật, bốn đại tông môn thì lại chật vật không thôi.
Mà những việc này, đều không liên quan đến Tần Ninh.
Thời khắc này, Tần Ninh đứng vững ở một tòa đại điện.
Lăng Thiên Long.
Cũng không phải là hư vô, mà là một tòa lăng mộ thực sự!
Theo lý mà nói, đại lục Thiên Long không thể tồn tại Thần Long, nhưng nơi này lại có một lăng rồng, đúng là rất thần kỳ.
Năm đó, Tần Ninh cũng chỉ vô tình phát hiện nơi đây.
“Ở nơi nào đây?”
Tần Ninh lúc này nhìn bốn phía, khuôn mặt hiện ra vẻ lo lắng.
Thiên Thanh Thạch, ở nơi nào!
Tần Ninh nhìn bốn phía, càng ngày càng nóng ruột.
Tần Hâm Hâm bỏ mình.
Tần Kinh Mặc nhất hồn phá tán.
Đến nay, hắn không muốn lại đánh mất nữa!
Nếu như cố nhân ngày xưa, đều đã qua đời, vậy đời thứ mười này của hắn còn có ý nghĩa gì nữa?
“Tĩnh tâm lại nào!”