Tần Ninh lúc này trầm mặc không nói.
Hắn không biết những người ở đây đang toan tính cái gì.
Nhưng lần này nhất định phải cứu được Tiểu Thạch Đầu!
Người của Thiên Đế các chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Dùng cái chết của Tần Kinh Mặc để thúc đẩy hắn đến cực điểm, khiến trong lòng hắn sản sinh ra một loại chấp niệm.
Loại chấp niệm này chính là không muốn cố nhân ra đi nữa.
Cho nên Thạch Cảm Đương chính là mồi nhử.
Mà Thiên Đế các lại chắc chắn một điều.
Cho dù có là mồi nhử thì hắn cũng nhất định sẽ đến.
Cho nên ở chỗ này là địa ngục, một địa ngục thật sự.
“Sư tổ...”
“Không sao...”
Tần Ninh lúc này nhìn Thạch Cảm Đương, thản nhiên nói: “Sao thế? Không tin ta sao?”
“Thế nhưng mà...”
“Được rồi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta vẫn còn đợi dẫn ngươi đi gặp sư tôn, hỏi cái tên khốn kiếp đấy xem não có bị ngập nước không, bảo hắn ở đại lục Thương Lan chờ mà hắn cũng ngoan ngoãn ở đó chờ, đồ đệ của mình chết sạch cũng không thèm để ý”.
Thạch Cảm Đương lúc này trầm mặc không nói, sắc mặt trở nên âm trầm.
“Thật ra...”
Thạch Cảm Đương ngẩng đầu, đột nhiên hơi đỏ mặt nói: “Thật ra nếu sư tôn chuẩn bị cho ta mười tám vạn tuyệt sắc giai nhân thì ta cũng sẽ không so đo đâu!”
“...”
Tần Ninh lúc này nhìn về phía trước.
“Nếu ngươi biết tự nắm lấy cơ hội thì đối với bản thân ngươi khí Tạo Hoá cũng là một lợi thế”.
“Trẻ tuổi không hẳn là chuyện xấu, biến thành mấy tuổi cũng không sợ, trái lại còn có thể phát triển, dù sao thì cũng tốt hơn so với già cỗi!”
“Còn nữa, bỏ ngay cái suy nghĩ vào thời khắc mấu chốt liều mạng vì ta đi, ta là sư tổ của ngươi, không cần ngươi phải đánh cược mạng sống của mình”.
“Tất cả đã có ta lo rồi, nhớ kỹ chưa?”
Tần Ninh nói xong liền phi thân bay lên.
Thạch Cảm Đương bây giờ cũng không nói gì thêm.
Trong mắt xuất hiện một lớp sương mù.
Năm đó hắn ta ngu dốt vô cùng.
Tôn giả Thanh Vân không muốn nhận hắn ta làm đồ đệ.
Cửu U Đại Đế thấy tình tính hắn ta cứng cỏi, phá lệ bảo Thanh Vân nhận hắn ta làm đồ đệ.
Vị sư tổ này suốt ngày đánh mắng chửi trách cứ hắn ta.