Một thân quần áo trắng, đứng ở trên đỉnh đầu của rồng băng dường như lúc này hắn thật sự chẳng sợ bất cứ điều gì hết.
“Từ khi nào mà chuyện của Cửu U đại lục ta lại đến lượt đại lục Trung Thần của các ngươi quan tâm thế?”
“Đúng đấy!”
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười khẩy.
“Tiểu tử, thức thời một chút, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cho ông đây, tạ lỗi đàng hoàng với ông tổ Tần của ngươi, tha chết cho ngươi một mạng”.
“Nếu không thì ta đánh chết ngươi!”
Thạch Cảm Đương không sợ trời không sợ đất.
Huống hồ còn có Tần Ninh ở đây.
Trong mắt người ngoài, Tần Ninh phách lối cuồng vọng, không sợ trời không sợ đất có thể là bởi vì hắn ta.
Thế nhưng trên thực tế.
Hắn ta không sợ trời không sợ đất đó là bởi vì có Tần Ninh.
Thần Nam Vân cho dù có được giáo dưỡng tốt đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng xanh mặt.
Từ nhỏ đến lớn, thân là cháu đích tôn của Thần gia.
Phụ thân của hắn ta là tộc trưởng.
Ông nội của hắn ta là tộc trưởng đời trước.
Mà hắn ta cũng sớm đã được nhận định là tộc trưởng đời kế tiếp.
Uy danh bên ngoài và tài năng tuyệt thế của hắn ta ở trong đại lục Trung Thần không ai có thể bằng được.
Nếu không phải nghe danh Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Ấn tượng trước dung mạo tuyệt thế của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Thì hắn ta bây giờ vẫn sẽ chưa cưới vợ đâu.
Tất cả mọi chuyện gia tộc đều đã thu xếp ổn thoả cả.
Thế mà bây giờ lại xuất hiện hai tên không biết sống chết làm xằng làm bậy.
Thần Nam Vân nhìn về phía Tần Ninh.
“Nếu ngươi đã kiêu ngạo như thế thì ngươi có dám tỷ thí với ta không?”
Thần Nam Vân lạnh nhạt nói: “Ngươi và ta bằng tuổi nhau, thực lực tương đương, nếu như ngươi thắng thì ta sẽ lập tức rời khỏi đây”.
“Nếu như ngươi thua vậy thì không được ngăn cản ta nữa!”
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương lập tức nổi giận.
“Ngươi còn cần thể diện nữa không hả, tỷ thí với sư tôn của ta? Ngươi xứng sao?”
“Muốn tỷ thí đúng không? Nào nào đến đây, đấu với lão tử đây”.