Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Tần Ninh chắp tay sau lưng, bước chân ung dung, nhàn nhạt nói: “Hứa trưởng lão dẫn đường đi. Ta cũng phải để bọn chúng biết. Ta đã ở đây rồi thì đừng kẻ nào mơ tưởng nữa”.  
 
“Hả?”  
 
Hứa Thông Thiên thầm kêu lên: “Xong rồi!”  
 
Nhưng cho dù là như thế thì Hứa Thông Thiên vẫn đi trước dẫn đường.  
 
Viện trưởng đã dặn dò lão ta, đi theo bên cạnh Tần Ninh, có yêu cầu gì là phải làm theo, bất cứ lúc nào cũng phải thông báo cho ông ta tất cả những điều liên quan đến Tần Ninh.  
 
Nên lúc này Tần Ninh đã lên tiếng thì lão ta không dám làm trái.  
 
Lão ta đưa Tần Ninh, đi thẳng tới lối ra khu 36, có thể nói là trong lòng loạn như cào cào.  
 
Cuối cùng cũng tới lối ra, mà lúc này, toàn bộ khu vực cửa ra đã tụ tập hơn mấy trăm người.  
 
Đa số đều là đệ tử nội viện, có một số ít là đệ tử linh đồ, còn có một số người rõ ràng là Tần Ninh đã từng gặp.  
 
“Là hắn!”  
 
Lúc này, đám người nhìn thấy Tần Ninh thì đều sững sờ.  
 
Trong đám đông, sắc mặt Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn hơi tái.  
 
Cảnh tượng ngày đó gã vẫn nhớ như in. Đỗ Ngọc Nhiễm, cảnh giới Linh Đài tầng 9, cứ như vậy chết trước mặt gã.  
 
Thậm chí, học viện còn cố gắng che giấu chuyện này, đến cả viện trưởng cũng đích thân ra mặt mà Tần Ninh cũng không nể nang.  
 
Bây giờ, lại một lần nữa nhìn thấy Tần Ninh, gã chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.  
 
“Ngươi cũng đến hả?”  
 
Tần Ninh nhìn thấy Liễu Phương Ngọc, bình tĩnh nói.  
 
“À… cái đó… vừa hay đi qua…”  
 
Liễu Phương Ngọc gãi đầu, đưa mấy người phía sau xoay người rời đi không hề do dự.  
 
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.  
 
Tình huống gì đây?  
 
Liễu Phương Ngọc và Tần Ninh có quan hệ gì?  
 
Tại sao Liễu Phương Ngọc nhìn thấy Tần Ninh như chuột thấy mèo vậy…  
 
“Mọi người tụ tập ở khu 36 này làm gì đấy?”  
 
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ cười nói: “Bây giờ, ở đây thuộc về Tần Ninh ta rồi, không có chuyện gì thì giải tán hết đi nhé!”  
 
Lời này vừa nói ra, đám người cứ đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.  
 
“Ngươi là cái thá gì, ai phê chuẩn cái khu 36 này là của ngươi?”, một đệ tử đứng trong đám người không nhịn được hét lên.  
 
“Đúng vậy, nơi này linh khí dồi dào. Là nơi học viện đã bỏ hoang ngàn năm có thừa, ngươi lại nói là của ngươi?”  
 
“Ta thấy hắn phát hiện nơi này linh khí dồi dào nên muốn nuốt một mình thì có?”  
 
Cả đám bỗng chốc kích động, giống như kiểu Tần Ninh chiếm thứ đáng lẽ thuộc về bọn chúng vậy.  
 
“Hả?”  
 
Tần Ninh nhìn đám người đang bất bình kia, cười lên nói: “Khu 36 này bị gọi là khu quỷ, từ trước tới nay không có ai hỏi tới. Ta đã đặc biệt xin trưởng lão Hứa Thông Thiên sống ở đây, phải nộp rất nhiều tiền cho viện trưởng thì mới mua được nơi này!”  
 
“Một tháng trước, ta đã vào ở đây rồi, cho nên, chỗ này ta nói thế nào thì là thế ấy”.  
 
Lời vừa nói ra, mấy người Diệp Viên Viên cũng đều câm nín.  
 
Quả thật, bọn họ có xin trưởng lão Hứa Thông Thiên vào sống ở khu 36, nhưng từ lúc nào mà Tần Ninh lại xin viện trưởng, mua lại khu này chứ?  
 
“Ngươi nói mua rồi thì là mua rồi sao?”, một đệ tử không phục nói.  
 
“Đúng, ngươi nói đúng lắm!”  
 
Tần Ninh nhìn đệ tử kia, cười nheo mắt: “Ta nói mua rồi thì chính là mua rồi!”  
 
Nghe vậy, cả đám bỗng chốc tức giận không thôi.  
 
Gã này cũng lớn lối thật nhỉ, chỉ là một đệ tử nội viện, thật sự cho rằng mình là ông trời sao?  
 
Rất nhiều đệ tử linh đồ có mặt tại đây, hơn nữa còn đến từ các phái khác nhau, đều là  cao thủ cảnh giới Linh Đài.  
 
“Mạnh miệng đấy!”  
 
Một bóng người sải bước thẳng tới, nhìn thấy Tần Ninh thì lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Tần Ninh?”  
 
Người này mặc áo choàng trắng, hơi thở thâm sâu, bước chân vững chãi có lực, lưng đeo một thanh kiếm dài, phong trần như tiên kiếm.  
 
“Là ta!”  
 
“Nghe nói lần trước, ở bên ngoài Linh Các, ngươi đã ngạo mạn nói hội Thiên Kiếm của bọn ta không bằng đống phân chó trong mắt ngươi hả?”  
 
Người đàn ông lạnh lùng nói.  
 
Mà đứng bên cạnh người đàn ông này chính là Trử Tồn Kiếm.  
 
Thằng nhãi này, xem ra lần trước Phương Thế Thành và Viên Cương dạy dỗ vẫn chưa đủ.  
 
“Ta chưa từng nói như vậy!”  
 
Lúc này, Tần Ninh mới phóng khoáng nói: “Nhưng quả thật, trong mắt ta, hội Thiên Kiếm không bằng đống phân chó, đừng nói là hội Thiên Kiếm, kể cả Thiên Tử Đảng, Liễu Môn cũng đều như vậy!”  
 
“Điên cuồng!”  
 
“Gã này muốn chết hả”.  
 
“Thằng nhãi này thật không biết sống chết”.  
 
Bỗng chốc đám người trở nên ồn ào.  
 
Ở nội viện Thiên Thần, kẻ nói ra lời như thế này mà sống được qua ba tháng vẫn chưa tồn tại đâu.  
 
Tần Ninh, quá ngông cuồng.  
 
“Muốn chết!”  
 
Lúc này, người đàn ông sải bước đứng ra, sát khí đằng đằng.  
 
“Lần này Triệu Vô Hà thật sự tức giận rồi, gã chính là kiếm khách lĩnh ngộ hạt giống kiếm ý, dành được sự coi trọng của Kiếm Tồn Nhất trong hội Thiên Kiếm.  
 
“Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì mà ngông cuồng như vậy?”  
 
“Không phải là lần trước thí luyện giành vị trí thứ nhất sao, giờ lại dám hỗn xược như thế… phì phì, quả thật không biết trời cao đất dày!”  
 
“Cũng khó trách, vừa mới bước vào học viện Thiên Thần thì sao mà biết, ở đây, cạnh tranh các phái thì sức mạnh đoàn kết của các đệ tử thế nào!”  
 
Lúc này, Tần Ninh lơ đi người đàn ông đứng trước mặt mình.  
 
“Triệu Vô Hà…”  
 
Hắn vẫy tay về phía Diệp Viên Viên đứng phía sau.  
 
“Viên Viên!”  
 
“Có!”  
 
“Phế một cánh tay là được, dù sao cũng là ở học viện Thiên Thần, giết người thì không hay lắm”.  
 
“Vâng!”  
 
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên đã bước lên.  
 
Lúc này, đám người đã hoàn toàn ngây ngốc.  
 
Diệp Viên Viên lên sao?  
 
Nói đùa gì đấy, 1 tháng trước, Diệp Viên Viên mới là cảnh giới Linh Hải tầng 8 mà thôi, lại thêm thể chất hoàng thể của nàng, quả thật là ở trong các đệ tử nội viện không ai cạnh tranh được.  
 
Nhưng Triệu Vô Hà là cảnh giới Linh Đài tầng 3 đó.  
 
Gã vô cùng nổi tiếng trong đám đệ tử linh đồ, không phải là trò đùa đâu.  
 
Trong một tháng, coi như Diệp Viên Viên lợi hại là hoàng thể thì cũng chỉ chớm tới cảnh giới Linh Đài thôi.  
 
Sao có thể đối kháng với Triệu Vô Hà?  
 
“Diệp Viên Viên, cô là tiểu thư của Diệp gia, ta không muốn bắt nạt cô!”, Triệu Vô Hà lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như cô nghe lời thằng ngu này như thế thì Triệu Vô Hà ta không khách sáo đâu!”  
 
“Ồ? Mắng ta nữa hả?”  
 
Tần Ninh lại vung tay, nói: “Phế hết hai tay đi”.  
 
“Vâng!”  
 
Lúc này, Diệp Viên Viên giơ roi Tử Văn, một luồng ánh sáng tím từ từ lan rộng ra.  
 
Triệu Vô Hà nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận không thôi.  
 
Diệp Viên Viên có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tại sao lại nghe lời Tần Ninh như vậy, quả thật khiến kẻ khác giận dữ.  
 
“Nếu đã vậy thì Diệp tiểu thư, ta không khách sáo nữa!”  
 
Sắc mặt Triệu Vô Hà lạnh lẽo, rút kiếm dài sau lưng.  
 
Ánh kiếm sáng lóa tỏa ra.  
 
Diệp Viên Viên nhìn thấy cảnh này thì trên nét mặt ngoài vẻ lạnh lùng cũng không còn vẻ nào khác.  
 
Lúc này, roi Tử Văn khẽ lóe lên ánh sáng, bỗng chốc vang lên một tiếng bốp.  
 
Bốp…  
 
Mà sau đó, thêm một tiếng bốp đột nhiên truyền ra.  
 
Trên mặt đất lúc này, trong lúc tia sáng bắn tứ tung, bỗng nhiên truyền đến hơi thở khiến người khác khiếp sợ.  
 
“Cảnh giới Linh Đài tầng 4!”  
 
Lúc này, đám người mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Advertisement
';
Advertisement