“Nếu không chờ lát nữa, thiên cung mở ra, chư vị coi như phải về tay không”.
Trong chốc lát, sắc mặt mọi người đấu tranh.
Một cây huyền khí làm chi phí.
Đây chính là giá trên trời!
Huyền khí đối với cảnh giới Tam Vị mà nói, giá trị vô cùng trân quý.
“Đi cùng với một tên tiểu tử không biết lai lịch, ngộ nhỡ nếu như dẫn các ngươi đến chỗ chết, vậy thì hao tổn cực lớn”.
“Ngược lại đưa cho bọn ta huyền khí, dẫn các ngươi vào bên trong, đây là cơ hội lần thứ hai bảy bên cho các ngươi!”
Thạch Ngọc Kiệt cười nói.
Chỉ là phía dưới, lúc đầu các phe không giao máu tươi sắc mặt lúc này đều đấu tranh.
“Các ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, tên tiểu tử mồm còn hôi sữa kia có thể mở ra thiên cung sao?”
Thạch Ngọc Kiệt cười ha ha nói.
“Ngươi có thể im miệng được chưa?”
Lại một tiếng quát vang lên.
Chỉ là lần này không phải Thạch Cảm Đương mà là Tần Ninh.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên Thạch Ngọc Kiệt phía trên thiên cung.
“Ngươi tuổi tuất sao? Sủa không ngừng!”
Tần Ninh từ từ nói: “Ta có thể mở được thiên cung, liên quan đếch gì đến ngươi? Nói thêm câu nữa ta rút lưỡi ngươi!”
Nghe thấy Tần Ninh mở miệng, Thạch Cảm Đương hớn hở.
Thạch Ngọc Kiệt quá om sòm rồi.
Cứ luôn nói luôn miệng.
Lần này sắc mặt Thạch Ngọc Kiệt xanh mét.
Liên tiếp hai lần đều bị mấy người Tần Ninh quát tháo.
Thân là con trai trưởng Thạch gia của đại lục Thạch Nguyên, mặt mũi Thạch Ngọc Kiệt hắn lại bị làm nhục.
Từ trước đến giờ chỉ có hắn sỉ nhục người khác.
Chứ nào có kẻ khác sỉ nhục hắn?
Thạch Ngọc Kiệt còn chưa lên tiếng, Tần Ninh tiếp tục nói: “Người muốn cùng ta tiến vào thiên cung, chỉ có một điều kiện”.
“Các ngươi liên thủ làm thịt thằng nhóc kia, ta dẫn các ngươi tiến vào trong thiên cung an toàn”.
Tần Ninh vừa nói xong, bàn tay đẩy một cái.
Đột nhiên, linh khí thả ra.
Một góc thiên cung phía trước, lúc này bốc lên.
Âm thanh ầm ầm vang dội, một đại điện nổi lên, bất ngờ xuất hiện một cánh cửa lớn.
Tần Ninh đứng ở trước cửa, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, cửa lớn lúc này mở ra thông suốt, một mùi linh khí thiên địa vô cùng đậm đà tỏa ra.
Thiên cung Bắc Thương đã mở.
Nhất thời có vô số ánh mắt nóng rực.
Bàn tay Tần Ninh thu hồi, cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Hừm, các ngươi đừng quá cao hứng, nói không chừng là chết tại cửa”.
Thạch Ngọc Kiệt quát lên.
“Ngươi biết cái đếch gì!”, Tần Ninh không nể mặt mắng: “Thiên cung Bắc Thương chia làm bốn cửa đông tây nam bắc, mỗi một cửa đều có thể tiến vào thiên cung, chỉ có điều nơi tiến vào khác nhau mà thôi, nhưng cũng có thể đến chủ cung!”
“Ngươi làm càn!”
Thạch Ngọc Kiệt lạnh lùng hô một tiếng: “Đông Thiên thúc thúc, giết hắn!”
Thạch Đông Thiên chính là một vị cường giả tột cùng huyền cảnh Tạo Hóa khác của Thạch gia, lúc này đang kinh hãi bốn phía.
Nghe thấy tiếng quát của Thạch Ngọc Kiệt, Thạch Đông Thiên nhíu mày một cái.
“Ai dám?”
Thạch Cảm Đương quát lên: “Chư vị không giao ra máu tươi, thất đại thế lực sẽ không để các ngươi đi theo bọn họ, tiến vào trong thiên cung, sư tôn ta nếu mở được thiên cung, mọi người liền có thể vào”.
“Nhưng không cần máu tươi, huyền khí gì đó trả giá cả”.
Lời này Thạch Cảm Đương vừa nói ra, đám người còn lại ánh mắt sáng lên.
“Có điều bây giờ có người muốn giết chúng tay, thiên cung này chỉ sợ khó vào!”, Thạch Cảm Đương mở miệng nói một lần nữa.
Nhất thời tình cảnh trở nên thú vị.
“Tần công tử đại nghĩa, trợ giúp bọn ta tiến vào thiên cung, bọn ta đương nhiên sẽ không thể nhìn thấy Tần công tử xảy ra chuyện!”
Một cường giả cảnh giới Thiên Vị mở miệng nói.
“Đó là dĩ nhiên!”
Lại có người mở miệng.
Không bao lâu, bên cạnh Tần Ninh đã tề tụ trên ngàn người.
Cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới Địa Vị, cảnh giới Nhân Vị đều có.
Lúc này sắc mặt Thạch Ngọc Kiệt hoàn toàn lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!