Cùng lúc đó, hai con sư tử đá kẹp chặt hai người Thiên Trường Khiếu và Long Diễm, Vân Sương Nhi ra tay đoạt mạng.
Lục đại huyền cảnh Tạo Hoá nhất đoạn giờ phút này đây đều đã bỏ mạng.
Hai mươi mốt vị huyền cảnh Tạo Hoá.
Mà bây giờ chỉ còn lại hai người.
Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh!
Giờ phút này đây, hai vị vô địch huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn hoàn toàn sững sờ!
Chết sạch!
Tất cả đều đã chết hết rồi!
Hai người lúc này một câu cũng không thốt ra được.
Tần Ninh bây giờ thản nhiên nói: “Không phải muốn giết ta sao?”
Cơ thể của hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh run lẩy bẩy, vẻ mặt đờ đẫn.
Giết?
Nói đùa cái gì cơ chứ?
Bây giờ chẳng khác nào như cá nằm trên thớt!
“Tần Ninh!”
Huyết Hủ Sinh đầu đầy máu, khàn giọng quát: “Ngươi đã cân nhắc hậu quả chưa? Ngươi có thể giết được chúng ta, vậy còn huyền cảnh Tạo Hoá tam đoạn thì sao?”
“Hôm nay ngươi giết quá nhiều người, bảy đại lục cận trung tâm sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp, nếu không để các lão tổ tông ra tay thì ngươi...”
“Ta giết không tha!”
Tần Ninh lúc này cười nhạo nói: “Chuyện cho đến tận bây giờ ngươi còn muốn uy hiếp ta sao?”
“Nói cho các ngươi biết, mấy tên đó, nói với bọn chúng, người do ta giết thì ta nhận, nếu không phải do ta giết thì đừng bịa đặt lung tung, cứ khăng khăng không nghe”.
“Thật sự tưởng rằng là do ta sợ các ngươi nên mới chối sao?”
Bây giờ, Huyết Hủ Sinh và Lãng Thiên Thánh tin rồi.
Mấy người Thạch Ngọc Kiệt, Hạ Văn Phủ, Thiên Thanh Nguyệt chắc chắn không phải do Tần Ninh giết.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh lại giết những kẻ bịa đặt về hắn trước.
Chỉ giữ lại mạng của hai người.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Không cần phải nghi ngờ đâu, người dám vu khống ta thì càng đáng chết hơn”.
Hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ sinh hiểu rồi.