Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

"Nhưng mà nếu có thể sinh ra bốn con rối ở cảnh giới Sinh Tử cự đầu nhất kiếp thì cũng xem như không tệ".  

 

Giờ phút này Tần Ninh cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng cả.  

 

Tinh thạch Sinh Mệnh là đồ tốt.  

 

Bản thân nó có tinh khí sinh mệnh vô cùng lớn.  

 

Đối với võ giả mà nói tuổi thọ đạt đến giới hạn cũng là bởi vì mất đi sức sống.  

 

Cho dù có là cấp bậc linh cảnh Niết Bàn có tuổi thọ gần đến mười lăm ngàn năm thế nhưng chung quy thì vẫn không thể ngăn cản được sự ăn mòn của thời gian.  

 

Cho dù võ giả có thực lực mạnh mẽ đến đâu thì vẫn sẽ mất đi sức sống.  

 

Một vài võ giả có thể phong bế bản thân, kẹp máu ngừng thọ, nhưng cũng là chỉ kéo dài chút hơi tàn mà lại phải trả một cái giá cực lớn.  

 

Loại tinh thạch Sinh Mệnh này, cho dù có dùng một Cửu U đại lục thì cũng không thể đổi được.  

 

Mà vì xâm lược, đám người hư ảnh này lại cứ trực tiếp lấy ra như thế.  

 

Chỉ vì để chế tạo ra bốn con rối cảnh giới Sinh Tử cự đầu nhất kiếp.  

 

Trái lại là một thu hoạch lớn.  

 

"Ngươi rất lợi hại chống lại được linh cảnh Niết Bàn, thế nhưng... ngươi có thể đủ sức chống lại cảnh giới Sinh Tử không?", người hư ảnh hét lên một tiếng, bốn thân ảnh lúc này trực tiếp giết ra.  

 

"Tại sao ta phải chống lại bọn chúng chứ?"  

 

Tần Ninh bây giờ cười nhạo một tiếng.  

 

Một khắc sau, thân ảnh của Tần Ninh khẽ động.  

 

Nhưng mà không phải hướng thẳng về phía bốn thân ảnh mà là trực tiếp lao thẳng về phía người hư ảnh.  

 

Thấy cảnh này, người hư ảnh nhếch mép cười một tiếng.  

 

"Cho rằng ngăn cản mối liên hệ giữa ta và nơi này thì có thể cản được bốn người kia sao?"  

 

Người hư ảnh cười nhạo nói: "Đừng có nằm mơ nữa, đây chẳng qua cũng chỉ là một hình chiếu của ta mà thôi, cho dù có ngăn chặn thì bốn người kia vẫn sẽ giết ngươi như thường".  

 

"Lối vào Cửu U, năm mạch Ma tộc thành sự không có, bại sự có dư, ta đã chuẩn bị từ bỏ bọn chúng rồi".  

 

"Lần này chỉ muốn giết ngươi mà thôi, cùng lắm thì qua một khoảng thời gian nữa, ta lại tiếp tục..."  

 

Người hư ảnh vừa nói đến đây đột nhiên im bặt.  

 

"Ngươi..."  

 

"Ai nói ta muốn giết ngươi?", Tần Ninh cười nhạo nói: "Ngươi cho rằng ta không nhìn ra được đây không phải là chân thân mà chẳng qua chỉ là ý niệm của ngươi cấu thành sao".  

 

"Giết ngươi thì bốn người kia vẫn thi hành mệnh lệnh của ngươi như cũ, cũng chỉ là thuật con rối mà thôi, muốn chơi với ta vẫn còn non lắm".  

 

Tần Ninh bây giờ bước về phía cột sáng phía trước, nhìn về phía lối đi.  

 

"Phía dưới thế giới trung tâm lòng đất rốt cuộc là cái gì mà lại khiến các ngươi xây dựng thần tháp ở chỗ này?"  

 

Tần Ninh thản

 

Advertisement
';
Advertisement