Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.  

 

“Vậy ngươi muốn giết tới khi nào?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Lần này ta muốn mua đồ có giá trị ít nhất là trăm vạn linh thạch trung cấp”.  

 

“Lấy thực lực của ngươi bây giờ, phải giết khoảng ba năm rưỡi mới kiếm được ngần đó”.  

 

Gì?  

 

Ít nhất là trăm vạn linh thạch trung cấp?  

 

Lý Nhàn Ngư lúc này sửng sốt.  

 

“Sư tôn muốn luyện chế Vương đan sao?”  

 

Lý Nhàn Ngư có chút sửng sốt.  

 

Coi như Tần Ninh muốn luyện chế đan dược, có đủ dược liệu rồi nhưng Tần Ninh có biết luyện không?  

 

“Nói nhiều quá...”  

 

Tần Ninh không để ý tới Lý Nhàn Ngư nữa, tự dưng lại nhớ đến Thạch Cảm Đương.  

 

Vẫn chỉ có Thạch Cảm Đương là tốt, nói chuyện nghe rất thoải mái.  

 

Hai người đi tới khu giao dịch tự do của Vạn Thiên Các.  

 

Đi vào khu giao dịch tự do, đập vào mặt là tiếng huyên náo hầu như bao phủ hai người.  

 

Một chữ - loạn!  

 

Hai chữ - rất loạn!  

 

Khác hẳn đại sảnh mà ban nãy hai người đi vào.  

 

Mới vừa rồi, đại sảnh Vạn Thiên Các cực kỳ sáng sủa, hơn nữa người đi lại ngay ngắn có thứ tự, mà còn có thị nữ xinh đẹp tiếp đãi.  

 

Nhưng bây giờ khu giao dịch tự do lại giống như một cái chợ bán thức ăn.  

 

Lý Nhàn Ngư cau mày.  

 

Đây là lần đầu tiên hắn ta tới nơi này.  

 

Hắn ta cũng không tin có vận may từ trên trời rơi xuống.  

 

Nhưng Tần Ninh thoạt nhìn rất tự tin, hắn ta là đồ đệ, không muốn đến cũng phải đến.  

 

“Sư tôn, thật sự có thể đào được thứ tốt sao?”  

 

Lý Nhàn Ngư có chút khó tin.  

 

Nơi này, hắn ta thấy hoàn toàn là dựa vào may mắn.  

 

“Chỉ cần có thì ta sẽ có thể phát hiện ra được”.  

 

Tần Ninh cũng vô cùng tự tin.  

 

Chín đời chín kiếp không phải một câu nói suông.  

 

Hơn nữa, trước khi độ kiếp, hắn vốn là một nhân vật vô địch.  

 

Nếu như chút khả năng phân biệt đồ tốt cũng không có thì đúng là sống uổng công.  

 

Thầy trò hai người ở đi tới đi lui ở không gian huyên náo, bốn phía tràn đầy tiếng gào, tiếng trả giá cùng với tiếng chửi rủa, thậm chí còn có tiếng đánh nhau.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement