"Chuông này bán thế nào?"
Đi tới trước một sạp hàng, Tần Ninh lên tiếng dò hỏi.
"Một ngàn linh thạch trung cấp".
"Ta mua!"
Tần Ninh mỉm cười nói.
Lý Nhàn Ngư trả tiền, nhấc chuông lên nhìn trái nhìn phải, vẫn thấy nó cực kỳ bình thường.
"Đừng nhìn nữa, thứ này không giá trị lắm, hơn 100vạn linh thạch trung cấp".
Lúc này Tần Ninh nói.
Lý Nhàn Ngư nhìn cái chuông trong tay, không tin nổi.
Cái chuông nát này mà giá trị hơn 100 vạn linh thạch trung cấp?
Nhưng lần này hắn tin!
Sau đó sư đồ hai người lắc lư đi tiếp.
Tần Ninh tìm được mấy ngàn linh thạch, mua ba bốn món đồ.
"100 vạn, vẫn chưa đủ..."
Tần Ninh nhíu mi nói: "Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn một số đồ giá trị mấy vạn linh thạch".
Sư đồ hai người đi khắp khu giao dịch tự do.
Tần Ninh cũng âm thầm quan sát khắp một lượt.
Bất kể là thứ gì giá trị hơn 100 vạn đều bị hắn mua đi.
Nhưng loại chuyện đào bảo vật này không phải mỗi ngày đều có thu hoạch.
Dù sao hầu hết những thứ mà võ giả mang vào khu giao dịch tự do đều là thật giả lẫn lộn.
Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư bắt đầu trở về.
"Bát ngọc này bán thế nào?", Tần Ninh trực tiếp hỏi.
"Ba ngàn linh thạch!"
Chủ sạp là một người trẻ tuổi, nhàn nhạt nói.
"Mua!"
Tần Ninh vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư lập tức trả tiền.
"Ta trả năm ngàn!"
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về bên này.
Ở khu giao dịch tự do có rất nhiều người đào bảo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy mà có người tranh giá đoạt bảo.
Một thiếu niên có mấy người đi theo bên cạnh.
Thiếu niên kia mặc áo tím, dáng vẻ cao cao tại thượng, khoanh tay trước ngực, lúc này đã đi tới trước quầy hàng, nhìn về phía chủ sạp nói: "Bản công tử mua bát ngọc này, năm ngàn linh thạch!"
Lúc này chủ sạp trẻ tuổi lập tức lên tinh thần.