Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Miêu tả đàn ông, thì ai mà vui nổi được cơ chứ.  

 

Thế nhưng bây giờ Lý Nhàn Ngư cảm thấy lời sư tôn nói chẳng sai chút nào.  

 

Người đàn ông trước mắt nếu như không có yết hầu lộ ra thì thật sự sẽ khiến người ta hiểu lầm là một cô gái.  

 

Thật sự đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở.  

 

Lý Nhàn Ngư nuốt một ngụm nước bọt.  

 

"Tiểu tử, nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra đấy!"  

 

Đạo Thiên Hành hừ hừ.  

 

Lý Nhàn Ngư lúng túng ho khan một tiếng.  

 

Nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn lén nhìn Đạo Thiên Hành.  

 

"Vẫn nhìn à?"  

 

Đạo Thiên Hành nổi giận tung một cước ra.  

 

Cơ thể của Lý Nhàn Ngư đổ rầm một tiếng, bật ngược lại phía sau, bị Đạo Thiên Hành đá một cước bay lên trời rồi ngã vào nước.  

 

"Tội lỗi tội lỗi, mình thế mà lại có suy nghĩ với một người đàn ông!", Lý Nhàn Ngư chôn thân trong nước, một mặt thổn thức.  

 

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn ta được!  

 

Tên đàn ông này thật sự chẳng giống đàn ông chút nào cả!  

 

"Bảo sao, liếc mắt một cái lại có thể nhận ra ta là Đạo Thiên Hành!"  

 

Đạo Thiên Hành nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vậy ta cũng thử đoán xem ngươi là ai?"  

 

Đạo Thiên Hành nhìn Tần Ninh, nói: "Ở trên đại lục Vạn Thiên này, người có thể liếc mắt một cái nhận ra ta là Đạo Thiên Hành, hơn nữa còn biết chân thân của ta chỉ có một người mà thôi".  

 

"U Vương, sao ngươi lại học dịch dung giống ta rồi?"  

 

"Ta cũng chẳng thích cái đấy!"  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: "Đạo Thiên Hành, phần mộ của cảnh giới Sinh Tử này mà ngươi cũng để mắt đến à?"  

 

"Không vừa mắt sao được cơ chứ!"  

 

Đạo Thiên Hành vội vàng nói: "Linh Tử Hiên cũng không phải là vô địch cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp tầm thường, kính Tử Hiên của người này rất khó mà tưởng tượng được".  

 

Đạo Thiên Hành vừa nói xong, lại lắc đầu.  

 

"Không đúng không đúng, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi đã xảy ra chuyện gì?"  

 

 

Advertisement
';
Advertisement