Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nhiều năm qua nó chưa từng thấy một người trẻ tuổi nào ngông cuồng như thế cả.  

 

“Chịu chết đi!”  

 

Chim đại bàng nói xong liền mở hai cánh ra, từng luồng gió mạnh cuốn theo không khí bắt đầu vặn vẹo, từng lưỡi dao gió chém về phía Tần Ninh.  

 

Ầm ầm ầm...  

 

Trong lúc đó, cột sáng xung quanh người Tần Ninh cũng chấn động, xuất hiện từng vết nứt.  

 

Chỉ là dao gió kia lại không thể chém đứt sáu cột sáng được.  

 

Thấy cảnh này, chim đại bàng nghiêm túc hẳn lên.  

 

Bình thường một kích này của nó hoàn toàn có thể chém chết một linh cảnh Niết Bàn.  

 

Tên loài người này quả nhiên không đơn giản.  

 

Đám người xung quanh cũng vô cùng sợ hãi.  

 

Thế mà một kích của chim đại bàng lại không thể giết chết được Tần Ninh.  

 

Nhưng cho dù thế, sáu cột sáng mạnh mẽ của Tần Ninh cũng bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, hiển nhiên là không chống đỡ nổi kích thứ hai.  

 

Cho dù như thế nào, Tần Ninh vẫn không thể là đối thủ của cảnh giới Sinh Tử.  

 

“Quả nhiên là một con chim già!”  

 

Tần Ninh cười nhạo nói: “Sống lâu như vậy, đột phá đến cấp bốn đã khiến ngươi tốn hết sức lực cuối cùng rồi sao?”  

 

“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp mà thôi, giả vờ giả vịt cái gì chứ?”  

 

Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp... mà thôi?  

 

Lúc này, đám người chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong.  

 

Tần Ninh cũng quá ngông cuồng.  

 

Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp cũng là thứ mà chỉ cần phất tay một cái là có thể chém giết linh cảnh Niết Bàn.  

 

“Tên nhãi ngông cuồng!”  

 

Chim đại bàng hừ một tiếng, vỗ hai cánh lần nữa.  

 

Tần Ninh rất kỳ quái, linh khí ngưng tụ ra trong sáu cột ánh sáng kia cũng không phải tới từ Tần Ninh, mà trong mơ hồ nó đang cộng hưởng với đất trời xung quanh.  

 

Khó trách Dương Hạo Thiên Niết Bàn tầng bảy lại không làm gì được!  

 

“Muốn chết!”  

 

Nhìn thấy chim đại bàng bắn ra từng cơn gió mạnh, Tần Ninh sải bước, sức mạnh cả người bắn ngược ra ngoài.  

 

Ầm...  

 

Một giây sau, kính Bắc Thương xuất hiện trong tay.  

 

Tần Ninh vung tay ra, kính Bắc Thương lơ lửng trên đỉnh đầu, tỏa ra từng luồng thánh quang.  

 

Trong nháy mắt từng luồng thánh quang kia đã khiến sáu cột sáng chằng chịt vết nứt khôi phục như lúc ban đầu.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement