Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Lợi hại lợi hại…”  

 

Giờ phút này, Đạo Thiên Hành vô cùng hưng phấn.  

 

Lý Nhàn Ngư cũng cảm thấy có chút mơ hồ, hắn ta nhìn bóng dáng Tần Ninh, không nhịn được thì thầm: “Thì ra sư tôn…cường đại như vậy sao?”  

 

Cảnh giới Niết Bàn tầng hai đấu với cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.  

 

Đây quả thực là không nói nên lời.  

 

Đạo Thiên Hành xì một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ mới nhận ra sao? Thằng nhóc nhà ngươi cứ chờ mà xem, được bái Tần công tử làm sư tôn là phúc khí mà ngươi tu được cả tám đời!”  

 

Lý Nhàn Ngư nghe vậy cũng không phản bác.  

 

Trên thực tế, sự thật chính là như vậy.  

 

Trong nửa năm qua, Tần Ninh đã dạy hắn ta rất nhiều thứ.  

 

Có thể nói là thực lực tiến bộ không ngừng, từ chuyện tu luyện võ kỹ cho đến sự hiểu biết về cuộc sống.  

 

Những điều đó có thể nói là vượt qua những gì mà một người sư tôn nên làm.  

 

Có đôi khi hắn ta cảm thấy Tần Ninh giống như một người phụ thân, luôn quan tâm, che chở cho hắn ta.  

 

Rầm…  

 

Giờ phút này, từng đợt gió lạnh cắt ngang bầu trời.  

 

Tiếng gầm rú nổ vang trên không trung.  

 

Ngày càng nhiều các võ giả, các thế lực đi vào bầu trời Giang Bắc.  

 

Các võ giả đang xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà đứng dậy.  

 

Cảnh giới Niết Bàn tầng hai đại chiến với huyền thú cấp bốn đại bàng Yểm Nhật, có thực lực tương đương với cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.  

 

Chuyện hôm nay, cho dù là Tần Ninh thắng hay thua thì cũng đủ tạo nên tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Bắc.  

 

“Hừ!”  

 

Đột nhiên, đại bàng Yểm Nhật hừ lạnh, thân hình lùi lại, lơ lửng giữa không trung.  

 

Ở bên kia, Tần Ninh mỉm cười lạnh lùng.  

 

“Con chim già, không thể đi?”  

 

Tần Ninh giễu cợt nói: “Nếu như ngươi yên ổn dưỡng lão, tránh xa trần thế thì may ra còn có thể sống thêm một trăm tám mươi năm, nhưng sau trận chiến hôm nay, ngươi chỉ có thể sống thêm ba năm nữa thôi!”  

 

Lúc này, sắc mặc của chim đại bàng đã trở nên khó coi.  

 

Nó nhìn chằm chằm Tần Ninh.  

 

Người này…  

 

“Không phục sao?”  

 

“Vậy hôm nay ta sẽ làm nổ tung đầu của ngươi, uống máu đại bàng của ngươi!”  

 

Tần Ninh cười lớn, từng bước tiến về phía trước.  

 

Ánh sáng toả ra từ kính Bắc Thương ngày càng chói mắt.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement