Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Các chủ Ninh Húc lúc này gật đầu nói: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?”  

 

“Không phải là chúng ta quyết định đi đâu, mà là chúng ta có thể đi đến nơi đâu!”, Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Trận pháp này không ngừng tách địa hình nơi này ra, ba ngàn năm qua đi, hình dạng bề mặt đã có thay đổi”.  

 

“Thật ra có thể coi nơi đây như một không gian đặc biệt, một không gian tràn ngập huyền trận cấp bốn”.  

 

Tần Ninh vừa nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc không thôi.  

 

“Ý của Tần công tử là nơi đây không khác gì ngoại giới, thậm chí bởi vì có huyền trận cấp bốn mà bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có nguy hiểm trí mạng?”  

 

Vạn Khuynh Tuyết cẩn thận nói.  

 

“Ừ!”  

 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thận trọng nhìn tứ phương.  

 

“Đi đi, thử vận may xem sao!”  

 

Tần Ninh nhìn về mặt đất và những dãy núi mênh mông vô bờ phía trước, cười nói: “Gặp nơi nào thì vào nơi đó thôi!”  

 

Oanh...  

 

Tần Ninh vừa dứt lời thì bên ngoài mấy chục dặm phía trước vang lên tiếng nổ.  

 

Mặt đất lúc này thậm chí còn run rẩy.  

 

Nhưng cho dù mặt đất có rung chuyển cỡ nào thì phía bên trên vẫn không chút ảnh hưởng.  

 

Tựa hồ mặc dù mặt đất nơi đây vỡ nát, phía trên vẫn sẽ không chút sứt mẻ như trước.  

 

“Đi xem thôi!”  

 

Vạn Khuynh Tuyết nói xong, mọi người xuất phát.  

 

Cách đó hơn mười dặm, không đến thời gian uống một ly trà, mấy chục người đã tới nơi.  

 

Nơi đây là một vùng núi, phía trước có chút trống trải.  

 

Chỉ thấy từng cung điện yên tĩnh đứng sừng sững ở bên trong dãy núi, đại khái trên dưới một trăm cung điện, cái nào cũng cực kỳ hoành tráng.  

 

Trên đó có vô số ánh sáng lưu chuyển, hiển nhiên là có tác dụng của trận pháp.  

 

Nơi đây quả nhiên như Tần Ninh từng nói, khắp nơi đều là trận pháp.  

 

Mà giờ khắc này, ở ngoài cửa chính phía trước đại điện của hơn một trăm tòa cung điện đó, có ba đội hơn ngàn người đang công kích đại điện.  

 

“Người của Vạn Thiên Các tới!”  

 

Người đứng đầu lúc này ngừng tay, nhìn thấy Vạn Khuynh Tuyết thì khẽ cười nói: “Vạn tiểu thư, nơi này có một cung điện, ta thấy chúng ta hợp lực mở ra là tốt nhất!”  

 

Người này chính là tông chủ Phong Lôi Tử của Phong Lôi tông.  

 

Hai người khác chính là Tử Tiêu trang chủ của Sơn trang Tử Tiêu và Tà Linh Nguyệt của Tà Nguyệt Bảo.  

 

Ba bên đều là tông môn đứng đầu Giang Đông, vốn dĩ không định liên thủ.  

 

Nhưng về sau, Bách Luyện tông và Kim Ô lâu tới.  

 

Ba thế lực lớn của Giang Nam gồm Thiên Vấn tông, Thiên Hỏa cốc cùng với Thiên La tông cũng đến.  

 

Thậm chí người của Thư viện Thái Hư cũng xuất hiện.  

 

Bọn họ cảm giác được áp lực nên quyết định liên thủ.  

 

Tử Tiêu trang chủ lúc này cũng chắp tay nói: “Bốn bên chúng ta hợp lực mở ra, phá trận pháp trước rồi quyết định phân phối đồ vật bên trong sau!”  

 

Vạn Khuynh Tuyết lúc này mỉm cười gật đầu.  

 

Tức thì, Ninh Húc liền đi ra.  

 

Các chủ Ninh Húc mặc dù là cảnh giới Niết Bàn thất trọng nhưng thực lực cũng mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement