Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Vừa dứt lời, thần hồn Băng Hoàng đập mạnh xuống.  

 

Những tiếng leng keng vang lên, một khí thế hủy diệt lao về phía Linh Tử Hiên.  

 

Lúc này kính Nhân Hoàng cũng bắn ra ngoài.  

 

Bây giờ kính Bắc Thương và kính Tử Hiên kết hợp, xem như có thể bộc phát ra ba phần uy lực của kính Nhân Hoàng.  

 

Mà kết hợp với uy áp thần hồn của Băng Hoàng, Linh Tử Hiên không ngăn cản nổi.  

 

Ầm...  

 

Từng tiếng ầm ầm vang lên, lúc này cơ thể Linh Tử Hiên đã bị áp chế.  

 

Mà cùng lúc đó, từ trường Vạn Ác bắt đầu xuất hiện biến hóa.  

 

Lực áp chế mạnh mẽ khiến cho cánh cửa lớn của từ trường xuất hiện dao động.  

 

“Lao ra!”  

 

Lúc này Vương Khiếu Không quát khẽ: “Từ trường xuất hiện lỗ hổng, có thể lao ra, đệ tử cảnh giới thấp nhất đi trước”.  

 

Ngay lập tức, hơn ba mươi tên đệ tử còn sót lại vọt thẳng ra ngoài.  

 

“Tần Hải, đi thôi!”  

 

“Ta không đi!”  

 

Tần Hải trầm giọng nói: “Tam đệ của ta còn ở bên trong, ta muốn cùng đi với hắn”.  

 

“Bây giờ mà ngươi còn nói vậy ư?”, Vương Khiếu Không quát lớn: “Tam đệ của ngươi vì để cứu ngươi đã xông vào, nếu ngươi không đi, hắn vào đây có ý nghĩa gì chứ?”  

 

“Hơn nữa nếu hắn đã dám làm như thế thì nhất định đã nắm chắc, ngươi lo lắng cái gì?”  

 

“Ta...”  

 

“Tần Hải, chúng ta đi ra ngoài trước!”, lúc này Khương Như Yên cũng mở miệng nói.  

 

Đúng là bọn họ ở lại đây cũng không giúp được gì.  

 

Tần Hải khẽ cắn môi, gật đầu.  

 

Lúc này lần lượt đệ tử đã rời đi.  

 

Cuối cùng, Vương Khiếu Không lại đứng bên trong từ trường mà không rời đi.  

 

“Vương lão sư...”  

 

“Các ngươi đi ra ngoài trước!”  

 

Vương Khiếu Không nói: “Cảnh giới của ta cao hơn các ngươi, còn có thể chống cự một khoảng thời gian, nếu Tần Ninh cần ta hỗ trợ, ta cũng có thể giúp hắn một tay!”  

 

Vương Khiếu Không đứng bên trong từ trường, ngẩng đầu nhìn lên trên không.  

 

Lúc này cơ thể của Tần Ninh đứng lơ lửng giữa không trung.  

 

Trên quần áo xuất hiện từng vệt máu.  

 

Hiển nhiên cũng không nhẹ nhõm gì.  

 

Vương Khiếu Không thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tán thưởng.  

 

Tần Ninh này còn ưu tú

 

Advertisement
';
Advertisement