Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Oanh...  

 

Từng tiếng nổ liên tục vang lên.  

 

Cốc chủ Thiên Dục cùng La Côn Lâm lúc này dẫn theo mấy chục cường giả cảnh giới Sinh Tử trực tiếp tuôn ra.  

 

Lục Sơn Triết lại nhìn về phía Khương Như Yên.  

 

“Khương Như Yên, cô chắc chắn phải là người phụ nữ của đại ca ta, đừng giãy dụa nữa!”  

 

“Còn Tần Hải...”  

 

“Hắn ta chắc chắn phải chết!”  

 

Lục Sơn Triết giễu cợt nói.  

 

“Lục Sơn Triết, ngươi chết không được yên lành đâu!”  

 

Khương Như Yên lúc này thở hồng hộc.  

 

Bốn năm cảnh giới Sinh Tử vây quanh khiến cho cô ấy không thể thoát thân.  

 

“Hừ!”  

 

Lục Sơn Triết cũng không nói nhảm, vung một tay ra.  

 

Một cái chuông vàng vào thời khắc này xuất hiện.  

 

Cái chuông vàng kia ầm ầm bao lấy Khương Như Yên.  

 

Lúc này, mặc cho Khương Như Yên đánh vào chuông vàng như thế nào, nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.  

 

Thấy vậy, Lục Sơn Triết giễu cợt nói: “Ta sẽ cho cô hoàn toàn hết hy vọng”.  

 

Lục Sơn Triết từng bước đi về phía Tần Hải.  

 

Thời khắc này, hơi thở của Tần Hải mong manh vô cùng.  

 

“Tần Hải, đã bảo là ngươi đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga rồi”.  

 

Lục Sơn Triết nhe răng cười một tiếng, vung ra một chưởng.  

 

Oanh...  

 

Đột nhiên, vào lúc này.  

 

Toàn bộ bồn địa run rẩy.  

 

Mặt đất rạn nứt, bồn địa nổ tung.  

 

Tần Hải rơi xuống một vết nứt rồi biến mất.  

 

“Tần Hải!”  

 

Khương Như Yên lúc này hô to, nhưng vết rách kia khuếch tán càng lúc càng rộng, toàn bộ bồn địa trở nên long trời lở đất.  

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

Mọi người xung quanh kinh hãi không thôi.  

 

Chẳng ai ngờ nơi này sẽ phát sinh ra biến hóa kinh dị như vậy.  

 

Mà cùng lúc, một nơi dưới đáy sông.  

 

Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đang cùng nhau ở một nơi.  

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Đông, sắc mặt hơi biến đổi.  

 

“Cấm chế tự mở ra!”  

 

Sắc mặt của

 

Advertisement
';
Advertisement