“Nhị ca!”
Lúc này, Tần Ninh nhanh chóng bay xuống, nhìn thấy một thân thể đang từ từ trôi xuống ở phía trước.
Hố sâu này không ngừng có gió lạnh thổi lên.
Tốc độ rơi xuống của Tần Hải vẫn chưa tăng nhanh mà lại từ từ trầm xuống.
Tần Ninh nhanh chóng đi tới ôm lấy Tần Hải vào người bằng một tay.
Một khí tức lạnh như băng dần dần tản mát ra.
Nhưng khi cảm nhận được khí tức nhè nhẹ đó thì Tần Ninh cũng thở phào.
Vẫn còn!
Vẫn còn!
Tần Ninh trước giờ bình thản, lúc này lại cảm thấy rung động, suýt thì rơi lệ.
“Kiếm U Khô...”
Tần Ninh nhìn về phía đáy sâu, lẩm bẩm nói: “Kiếm U Khô, nơi phong ấn...”
Bàn tay hắn khẽ nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, một luồng sinh mệnh bị xói mòn.
Khí tức của Tần Hải dần ổn định lại.
“Còn đuổi theo?”
Cảm nhận được tiếng người xuất hiện phía sau, Tần Ninh lẩm bẩm: “Chính các người muốn chết, ta cho các người toại nguyện!”
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Oanh...
Từng tiếng nổ bắt đầu vang lên.
Tần Ninh bay về phía đáy động với tốc độ cực nhanh.
“Thằng nhãi này chạy rất nhanh đấy!”
Phía trên, Thiên Thương Kình âm u nói.
“Nghe đồn kiếm U Khô mà Linh Tử Hiên cầm trong tay năm đó chính là bội kiếm của U Vương ngày xưa”.
“Liệu nó có ở đây hay không?”
Kim Hoa Đô lúc này rầu rĩ nói.
Kim Vân Binh chết rồi?
Lão ta không biết.
Nhưng không thấy bóng dáng của cao thủ Kim Ô Lâu đâu cả.
Chuyện này nhất định phải hỏi Tần Ninh thật rõ.
Thiên Vĩ Đình lúc này cũng nói: “Có khả năng lắm!”
Kiếm U Khô.