Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
  
 
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn những người khác bên ngoài cửa, nhìn thấy mấy người quen thuộc.  
 
“Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương!”  
 
“Đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt!”  
 
“Tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang!”  
 
Tần Ninh cười lạnh nói: “Các vị, đã lâu không gặp, bây giờ tới gióng trống khua chiêng như thế hình như không hay lắm nhỉ?”  
 
“Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng. Bây giờ kêu gào như thế sẽ có một ngày ngươi chết thật khó coi…”  
 
Bụp…  
 
Một thanh niên của đế quốc Xích Nguyệt phát hỏa lên trách mắng Tần Ninh, nhưng vẫn chưa nói hết thì phần đầu đã nổ tung.  
 
“Làm gì mà không biết điều thế…”  
 
Tần Ninh vỗ vỗ tay, đứng lên.  
 
“Tần Ninh!”  
 
Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương lúc này cười hùa theo nói: “Lần này, chúng ta chỉ đi cùng Xích Thu Phong của đế quốc Xích Nguyệt chứ không phải thực sự muốn động võ”.  
 
“Đúng vậy, đúng vậy!”, đạo sĩ Kính Tâm lúc này cũng cười góp nói: “Ngươi giết người đế quốc Xích Nguyệt không liên quan tới ba đế quốc lớn chúng ta”.  
 
“Đúng vậy, chúng ta chỉ đi theo thôi, chứ không phải thật sự động võ!”  
 
Người dẫn đầu của 3 đế quốc lớn đề lên tiếng nói.  
 
“Đi theo thôi à?”  
 
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy thì ta không giết các ngươi!”  
 
Nghe thấy vậy, mấy người có mặt ở đây đều thở phào một hơi.  
 
“Nếu đã như thế thì ta đây cáo từ!”, tướng quân Thiên Lang lúc này đã thu lại vẻ kiêu ngạo của mình, bày ra vẻ mặt tươi cười chắp tay cung kính nói.  
 
“Đứng lại”.  
 
Lúc này, Tần Ninh lại cười nói: “Quả thật là ta không định giết các ngươi, nhưng ta cũng không nói là để các ngươi đi!”  
 
Lời này vừa nói ra, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang đều biến sắc mặt.  
 
“Dám hỏi Tần công tử, rốt cuộc muốn thế nào?”  
 
Huyền Sư không nhịn được nói.  
 
“Nghênh ngang tới đế quốc Bắc Minh muốn giết ta, giờ thấy không giết nổi thì bỏ đi. Các ngươi coi Tần Ninh ta là cái gì chứ?”  
 
Tần Ninh không nhanh không chậm mà nói: “Nếu đã tới đây thì người tới đều là khách, ta sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt”.  
 
“Muốn trở về, được, ta xem các ngươi ở đây có bao nhiêu người…”  
 
Tần Ninh rất chân thật mà nhìn đám người, cuối cùng cười nói: “Khoảng hơn trăm người đấy nhỉ, thế này nhé, một người trị giá 10 ngàn viên linh thạch. Hơn 100 người thì các ngươi tự báo về đế quốc, đem số linh thạch tương ứng với số người tới đây thì ta sẽ thả người”.  
 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người tái nhợt.  
 
10 ngàn viên linh thạch!  
 
Đùa à!  
 
Một người 10 ngàn viên, linh thạch quý giá vô cùng. Chưa nói tới cái này, mà chỉ là 4 đế quốc lớn không thể mất mặt như vậy!  
 
“Các vị, chúng ta hà cớ gì lại sợ chết”, trong đế quốc Xích Nguyệt có một người đứng ra, gằn giọng nói: “Gã này, kể cả có cảnh giới Địa Võ trấn giữ thì chúng ta muốn chạy cũng có thể chạy vài người”.  
 
“Chỉ cần mang tin tức báo về đế quốc mỗi bên thì đế quốc Bắc Minh sẽ sụp đổ ”.  
 
“Ta không tin, gã này thật sự dám giết tất cả chúng ta”.  
 
“Đúng vậy!”  
 
Ngay lập tức, trong đế quốc Xích Nguyệt có vài người bước ra, lòng đầy căm phẫn mà nói.  
 
“Ông què, giết hết bọn chúng!”  
 
Tần Ninh chậm rãi xua tay.  
 
Phụp phụp phụp mấy tiếng vang lên, Thiên Động Tiên đến giờ là cảnh giới Địa Võ hàng thật giá thật.  
 
Cảnh giới Địa Võ để làm gì?  
 
Tụ linh hải, tạo linh đài, chuyển linh luân, hòa linh phách!  
 
4 bước này làm tới viên mãn thì đạt tới cảnh giới Địa Võ, linh khí dồi dào mạnh mẽ, vững vàng sát phạt.  
 
Hơn nữa còn có thể bay được trên không.  
 
Đây là chuyện mà võ giả tứ linh cảnh không thể nào làm được.  
 
Ông què cười giễu một tiếng sau đó bước ra, nhìn đám người.  
 
Bàn tay vung lên, một hơi thở điên cuồng bộc phát, lúc này nhanh như chớp hiện ra.  
 
Kiếm máu Sinh Tử lúc này lại xuất hiện máu sát phạt.  
 
Âm thanh phụt phụt phụt vang lên, trong đám người căn bản là không kẻ nào có thể phản kháng.  
 
Mười mấy vị cảnh giới Linh Đài, võ giả cảnh giới Linh Luân của đế quốc Xích Nguyệt, lúc này hự một tiếng ngã xuống đất.  
 
“Bây giờ ta sẽ truyền tin!”  
 
Đột nhiên, Huyền Sư sải bước lên trước, hơi thở dồn dập nói: “Ta lập tức truyền tin cho đế quốc Huyền Dương để họ phái người mang linh thạch tới!”  
 
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!  
 
“Đúng đúng!”  
 
Đạo sĩ Kính Tâm và tướng quân Thiên Lang cũng vội vàng gật đầu.  
 
Cho dù họ là cao thủ cảnh giới Linh Phách không sai, nhưng cảnh giới Linh Phách có mạnh tới đâu thì nào có thể so được với cảnh giới Địa Võ.  
 
Hơn nữa, Tần Ninh quá ác độc.  
 
Giết người không cần biết hậu quả cũng không tính đến thân phận.  
 
Kẻ điên như thế mà cứng đối cứng với hắn thì chỉ có mà tìm đường chết.  
 
Tần Ninh liếc nhìn đám người, nói: “Thời gian mấy ngày này, các ngươi cứ ở học viện Thiên Thần mà nghỉ ngơi nhé!”  
 
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh xoay người rời đi.  
 
Thiên Động Tiên nhìn đám người, nói: “Nếu muốn chạy thì hãy nhớ đến thanh kiếm máu Sinh Tử này cho kỹ!”  
 
Kiếm máu sinh tử!  
 
Nghe lời nói này, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang, chợt run rẩy dưới đáy lòng.  
 
Kiếm máu sinh tử, chưa nói tới nó là linh kiếm ngũ phẩm mà kiếm này đã từng là linh kiếm mà hoàng đế Minh Uyên sử dụng.  
 
Bao nhiêu năm qua, thanh kiếm này đã lấy đi tính mạng của không biết bao nhiêu kẻ. Có thể nói đây thật sự là một thanh kiếm máu.  
 
Mà, có sự gia trì của hoàng đế Minh Uyên, xét tới uy lực của nó không phải linh khí ngũ phẩm nào cũng so được.  
 
Thiên Động Tiên nheo mắt, ngồi trong sân, nhìn đám người kia không nói nhiều nữa.  
 
Lúc này, Minh Vũ vẫn đang thất thần, không biết nên nói gì mà xoay người rời đi.  
 
Phải quay lại bẩm báo với phụ hoàng chuyện này, nếu không trời mới biết rốt cuộc sẽ xảy ra tình huống gì.  
 
Liên tục 3 ngày liền, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang đều thành thật chờ đợi.  
 
Ba ngày sau, linh thạch đưa tới, ông què đếm linh thạch rồi thả người ngay sau đó.  
 
Trong tiểu biệt thự Vân Trung, ông què nhìn đám người của ba đế quốc lớn rời đi rồi nhìn Tần Ninh đứng bên cạnh.  
 
“Công tử, không giết sao?”  
 
“Vội cái gì”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Cũng không phải là không quay lại”.  
 
Tần Ninh ngồi trên xích đu, nheo mắt, nói: “Vốn ta đang nghĩ, con cháu của Thiên Thanh Thạch và Minh Ung đem cơ nghiệp của tổ tiên sa sút tới mức này thì cũng lười quan tâm”.  
 
“Nhưng bây giờ, có kẻ lại dám giẫm lên mặt, đến cả tôn nghiêm cuối cùng này của học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh cũng muốn giày xéo”.  
 
“Điều này khiến ta không thể nhịn được. Nếu kẻ nào dám đối phó với đế quốc Bắc Minh thì chính là muốn đối chọi với Tần Ninh ta”.  
 
“Từ nay trở đi, thần hộ vệ của học viên Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh chính là Tần Ninh ta rồi”.  
 
Nghe câu nói này, ông què không nói nhiều.  
 
Trong mắt ông ta bây giờ, Tần Ninh không phải là một thiếu niên 16, 17 tuổi nữa mà là một chủ tử.  
 
Thời qua đi, đã 10 ngày kể từ khi bắt đạo sĩ Kính Tâm để yêu sách linh thạch, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ quái là 10 ngày này, ở biên giới đế quốc Bắc Minh lại không hề xảy ra vấn đề gì.  
 
Nhưng cho dù như vậy thì hoàng đế Minh Ung và thái tử Minh Vũ cũng không dám sơ suất.  
 
Mà kỳ lạ là, hình như 4 đế quốc lớn kia hoàn toàn quên đi chuyện này, không hề có hành động gì.  
 
Nhưng lại có chuyện lớn hơn đột nhiên xảy ra.  
 
Vào một ngày, như thường lệ, Tần Ninh đi vào linh trì linh mạch tu luyện, thì có tiếng bước chân đột nhiên vang lên.  
 
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xông vào trong sơn động, nhìn thấy Tần Ninh thì tỏ vẻ gấp gáp.  
 
“Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”, Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Trên trời, xuất hiện cầu vồng!”

Advertisement
';
Advertisement