Giang Bạch cùng Tần Hải nghe vậy thì càng ngơ ngác hơn.
Cái tên này có bình thường không vậy?
Tần Ninh lúc này nhìn Lục Chung Hải, nói: “Có đổi hay không? Ta không có thời gian lảm nhảm với ông đâu”.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Lục Chung Hải lúc này quát lên.
“Hỏi gì thì đáp nấy đi!”
Tần Ninh lười nhiều lời, trường kiếm lần nữa dí sâu Lục Thịnh cái cổ vài phần máu tươi tích tắc tích tắc rơi xuống.
“Dừng tay!”
Lục Chung Hải lúc này đã lạc giọng.
Lục Thịnh là trưởng tử Lục gia, thiên phú mạnh nhất, hơn nữa bây giờ có thân phận không tầm thường.
Lục Thịnh không thể chết.
“Ninh Khâm, ngươi phải biết Lục gia ta có quyền lợi thế nào, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi hết”.
“Hỏi gì thì đáp nấy đi!”
Tần Ninh lúc này lắc đầu.
Kiếm càng lún sâu.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Lục Chung Hải lúc này sắc mặt tái xanh.
“Vô liêm sỉ!”
Nói xong, Lục Chung Hải liền xông lên.
Tần Ninh lúc này lại nhanh hơn.
Phập một tiếng.
Trường kiếm cắt một đường.
Lục Thịnh lúc này bưng cổ, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Cảnh giới Sinh Tử có thể chống đỡ mấy phút đấy, ông mà tiến lên một bước nữa thì ta sẽ chặt đầu của hắn ta cho chó ăn”.
Tần Ninh hờ hững nói.
Thật sự cho rằng hắn không dám giết?
“Buông con ta ra!”
Lục Chung Hải gầm hét lên: “Phu nhân viện trưởng đã chết, ngươi mau thả con ta ra!”
Lời này vừa nói ra, Khương Tồn Kiếm lập tức dẫm vỡ ghế, đứng dậy.
“Lục Chung Hải, ngươi dám gạt ta!”
Hai mắt Khương Tồn Kiếm lúc này đỏ ngầu.
Khương Như Yên ở bên cạnh thì ngã dựa vào ghế.
Mẹ... chết rồi?