Vạn Phúc cười nhạt, tiếp tục tuôn ra.
Bốn đại Sinh Tử cửu kiếp lúc này liên thủ tấn công hai đại Thần Sứ Nguyệt Hạc, Nguyệt Phong.
Giờ khắc này, sắc mặt Thần Sứ Liễu Uyên vô cùng khó coi.
Khốn kiếp!
Hôm nay ông ta biết Lục gia sẽ hành động.
Vốn cho rằng Lục Chung Hải có Toái Tinh tông cùng thế gia Bách Lý trợ giúp thì có thể xử lý.
Lục Chung Hải cai quản Thái Hư Thư Viện thì cũng là ông ta cai quản thư viện Thái Hư.
Đây là một chuyện tốt đối với Thiên Đế các.
Thật không ngờ tất cả lại bị Tần Ninh xáo tộn!
Tần Ninh này thật đáng chết.
Oanh...
Đột nhiên có tiếng nổ vang lên.
Cuộc chiến đấu giữa Tần Ninh và Triệu Dục ngày càng mãnh liệt.
“Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Triệu Dục rít lên một tiếng.
Phốc!!!
Máu tươi văng đầy trời.
Triệu Dục lui xuống liên tục.
Cánh tay trái lúc này đã trống rỗng.
Giờ khắc này, sắc mặt Triệu Dục tái mét.
Mà cùng lúc này, toàn thân Tần Ninh cũng có ngày càng nhiều vết rách.
Hơi thở Vương Giả bá đạo không gì sánh được.
Dung nhập vào trong cơ thể Tần Ninh, thực lực đủ để sánh ngang với bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên.
Có điều dù sao cũng là cảnh giới Sinh Tử, cường độ thân thể có hạn.
Giờ khắc này, Tần Ninh cũng bị hơi thở Vương Giả cắn ngược.
Triệu Dục chính vì hiểu rõ nên mới không sợ chút nào.
Hơi thở Vương Giả có thể làm ông ta bị thương thì cũng có thể làm Tần Ninh bị thương.
Tần Ninh đang giết địch một ngàn tổn hại tám trăm.
Thậm chí đến mức Tần Ninh chết mà ông ta chưa chắc đã chết.
“Ngươi sẽ chết trước ta”.
Nhìn Triệu Dục tái mét mặt mày, Tần Ninh không hề lo ngại về thương tích trên người mình mà nhếch miệng cười nói.
“Ngươi muốn chết”.
Triệu Dục lúc này tiếp tục tuôn ra.
Một tay nắm ra, bầu trời vào lúc này đều đã sụp đổ một nửa.
Từng luồng linh khí ngưng tụ thành một cái chùy lớn, trực tiếp đập xuống.
Tần Ninh cười nhạt một tiếng rồi sải bước ra.
Hướng lên trời chỉ một cái.
Một vệt sáng được ngưng tụ.
Trong nháy mắt, tám trụ sáng ngưng tụ xung quanh thân thể Tần Ninh.