Lý Nhàn Ngư thấy cản bàn tràn đầy món ngon của lạ, bèn chảy nước miếng ròng ròng.
Trông ngon thật đấy!
"Ăn đi!", Tần Ninh nói.
"Ăn được thật sao?"
"Nói nhảm gì thế!"
Thạch Cảm Đương vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, mắng: "Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, hỏi nhiều vậy để làm gì?"
Lý Nhàn ngư nghe vậy, cuối cùng nhịn không nỗi nữa, nhanh chóng cắm cúi ăn.
Sau khi ăn uống no say, cả hai hứng khởi vỗ bụng.
"Ăn no chưa?"
"Rồi ạ!"
Tần Ninh mỉm cười tủm tỉm nói: "Tốt lắm, Tiểu Thạch Đầu, nhổ mấy cọng tóc xuống đây!"
"Hả?"
Thạch Cảm Đương sửng sốt.
"Hả cái gì mà hả?"
"À, vâng ạ!"
Thạch Cảm Đương nhanh nhẹn nhổ xuống mấy cọng tóc.
"Ném vào trong bát đi!"
"Vâng!"
Lần này Thạch Cảm Đương không dám nhiều lời.
Hắn ta quăng ngay mấy cọng tóc vào bát.
Sau đó, Tần Ninh cầm lấy một cái thìa, khuấy đều.
"Gớm quá đi...", Lý Nhàn Ngư không nhịn được bèn nói: "Thạch Cảm Đương, ngươi nên gội đầu rồi đó, nước đen kịt luôn..."
"Ngươi ngậm miệng lại đi, ta đây là chuẩn bị đặc biệt để phối hợp với màn diễn của sư tôn".
Vẻ mặt Lý Nhàn Ngư tràn ngập sự ghê tởm.
Tên này thật sự không biết xấu hổ.
"Đới chưởng quỹ!"
Lúc này, sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, đứng dậy hô.
"Đây là hàng thật giá thật mà ngươi nói hả?"
Tần Ninh chỉ tay vào nồi canh, rồi tức giận nói: "Các người cho chúng ta ăn canh tóc hả? Đây là cách Phong Tuyết lâu làm ăn à?"
Hắn vừa dứt lời, Đới chưởng quỹ vừa tới, lại gần thấy thế liền thay đổi sắc mặt.
Thế nhưng, Đới Chưởng quỹ vẫn không nôn nao không hèn mọn, nói: "Thưa khách quan, sợi tóc này có phải là các vị tự thả vào không?"
"Ngươi nói cái mẹ gì vậy hả!"
Thạch Cảm Đương tức tối mắng to.
"Phải vậy không?"
Đới chưởng quỹ vẫn bình tĩnh như cũ, nói tiếp: "Đầu bếp cửa tửu lâu chúng ta đều là võ giả, hơn nữa bọn họ còn mặc trang bị chuyên môn, nên không thể có chuyện rụng tóc vào đồ ăn!"