Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Các chủ Dương Tử Hiên của Bắc Ninh các có quan hệ không tệ với tổng các chủ.  

 

Bản thân Dương Tử Hiên cũng là một các chủ phân các rất bao che khuyết điểm.  

 

Mà Thủy Thuận Anh đến từ thế lực ở đại lục Tây Tan, có hợp tác với Thanh Ninh các, cho nên Thủy Thuận Anh thường xuyên đến đến Thanh Ninh các làm việc, thân phận cũng không đơn giản.  

 

Hình như hai bên… đều không dễ đắc tội.  

 

Mà nguyên nhân của mâu thuẫn cũng bởi vì một bữa cơm.  

 

Điều này làm cho Cam Chi Túc có chút đau đầu.  

 

Hứa Thành Công là một vị đội trưởng của đội chấp pháp, dù sao cũng đã đến rồi, nhiều người thì sẽ có nhiều ý kiến hơn.  

 

Cam Chi Túc nhìn về phía Hứa Thành Công, vừa định mở miệng.  

 

Hứa Thành Công lại nhìn Tần Ninh, nghiêm nghị quát: “Người của Bắc Ninh các không biết quy củ của tổng các sao?”  

 

“Tùy ý khiêu khích là có mục đích gì?”  

 

“Người của đội chấp pháp đâu? Trói năm người bọn họ lại!”  

 

Hứa Thành Công dồn khí đan điền, mỗi một tiếng nói đều vô cùng hùng hồn.  

 

Nghe thấy lời này, Cam Chi Túc biến sắc, thấp giọng nói: “Hứa Thành Công, không thể làm ẩu được, mấy người bọn họ là Bắc Ninh các…”  

 

“Thì sao chứ?”  

 

Hứa Thành Công khẽ nói: “Gây chuyện ở bên ngoài các là tội chết, còn làm nổ Phong Tuyết lâu, Cam Chi Túc, không phải ngươi không biết Phong Tuyết lâu thuộc về ai chứ?”  

 

Nghe thấy lời này, Cam Chi Túc cũng do dự.  

 

Phong Tuyết lâu là ngoại các của Thanh Ninh các, danh tiếng cực kì vang dội.  

 

Còn thuộc về Phục Thanh Phong đại nhân - một trong mười hai Thanh Vân Vệ.  

 

Cho nên từ trước đến nay không ai dám động vào Phong Tuyết lâu cả.  

 

Hôm nay lại bị nổ.  

 

Nếu vị đại nhân kia nổi giận...  

 

“Đúng là ngông cuồng!”  

 

Lúc này Tần Ninh cười nhạo: “Còn chưa hỏi rõ ràng đã định tội chúng ta? Ép buộc ta? Ta xem hôm nay ai dám!”  

 

Hứa Thành Công nghe thấy vậy thì vô cùng giận dữ.  

 

“Đệ tử đội chấp pháp đâu? Trói người này lại, giải vào đại lao!”  

 

Vèo vèo vèo…  

 

Trong nháy mắt, mấy chục bóng người đột nhiên bay lên không.  

 

Giờ phút này, Thủy Thuận Anh khẽ nhếch khóe miệng lên.  

 

“Cảm ơn Hứa đại nhân đã làm việc theo lẽ công bằng!”  

 

“Nếu đã như vậy, không còn chuyện gì của Thủy Yên các chúng ta nữa, ta xin phép rời đi trước!”  

 

Hứa Thành Công khẽ mỉm cười nói: “Vậy ta cũng không tiễn Thủy công tử nữa”.  

 

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement