Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

"Lợi hại, quá lợi hại!"  

 

Con rùa nhỏ tấm tắc khen ngợi.  

 

Cùng lúc ấy, bên ngoài sơn cốc.  

 

Dương Thanh Vân thấy cảnh này bèn thở phào nhẹ nhõm.  

 

"Sư tôn đã bước vào linh cảnh Hóa Âm rồi, chỉ là không biết ngưng tụ được bao nhiêu đương Âm Khư..."  

 

Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương gặm trái cây, rồi đoán mò nói: "Chắc chắn là chín đường, còn suy nghĩ gì nữa!"  

 

"Sư nương của chúng ta đều là chín đường, tất nhiên sư tôn sẽ không ngoại lệ".  

 

 

 

Lúc này khuôn mặt của Cốc Tân Nguyệt đỏ lên.  

 

Mấy ngày nay bị Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương gọi là sư nương, khiến nàng cảm giác mình đã già rồi.  

 

Chỉ là nói cái gì hai người này cũng không muốn thay đổi.  

 

Nên gọi thế nào thì cứ gọi thế đó!  

 

“Chỉ có ngươi biết nhiều nhất, Tiểu Thạch Đầu, ngươi xem ngươi kìa, mới là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, có thấy mất mặt không?”  

 

“Dựa theo tốc độ của sư tôn, chắc chắn sẽ bỏ ngươi lại càng ngày càng xa”.  

 

“Phi!”  

 

Thạch Cảm Đương không phục nói: “Không đâu, sư tôn đến cảnh giới Âm Dương, chắc chắn cũng sẽ giúp ta nhanh chóng đến cảnh giới Âm Dương”.  

 

“Ngươi yên tâm đi, Dương Thanh Vân, cả đời này ngươi chỉ có thể ở cảnh giới Vương Giả thôi, nhưng ta thì khác, sau này ta muốn trở thành Thánh Nhân!”  

 

“Hả, thật sao?”  

 

Dương Thanh Vân mỉm cười, đập ra một cái.  

 

Ầm...  

 

Một tiếng ầm vang lên.  

 

Cả người Thạch Cảm Đương lại vinh quang chui vào lòng đất một lần nữa.  

 

Lý Nhàn Ngư ở một bên lau mồ hôi.  

 

Hai vị sư huynh này...  

 

Có vẻ như đều không dễ trêu chọc!  

 

Dương Thanh Vân cũng không để ý.  

 

Gần đây Thạch Cảm Đương ỷ vào việc có Tần Ninh ở bên cạnh, cho nên rất đắc ý.  

 

Tần Ninh đã từng nói tên nhóc này trời sinh ra là chiến sĩ, sẽ mạnh lên trong chiến đấu.  

 

Nếu thật sự khai phá tiềm năng, nói không chừng sau này thật sự có thể sẽ vượt qua ông ta.  

 

Trong sơn cốc, hiện tượng kỳ lạ dần dần kết thúc.  

 

Giờ phút này, mấy người Dương Thanh Vân đều đứng chờ ở ngoài sơn cốc.  

 

“Các chủ”.  

 

Một bóng người lao từ trên không đến.  

 

Chính là Dương Tử Hiên.  

 

Bên cạnh Dương Tử Hiên còn có một thanh niên.  

 

Thanh niên kia mặc một bộ đồ đen, nhìn qua hơn ba mươi tuổi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement