Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau, nhóm Tần Ninh đi tới bên dưới hai pho tượng.  

 

Hành tẩu trên không còn có thể cảm giác được pho tượng kia cũng không cao lắm, dù sao cũng có các dãy núi vờn quanh, không nhìn ra cái gì.  

 

Nhưng khi đi tới dưới chân pho tượng thì lại cảm giác được sự khác biệt.  

 

 

 

Đứng ở chân pho tượng nhìn xuống, chỉ cảm thấy pho tượng kia kéo dài tới chân trời.  

 

Nhưng trên quãng đường tới đây, mấy người cũng chỉ thấy pho tượng cao khoảng ngàn trượng.  

 

Đứng ở dưới chân pho tượng tựa như tạo ra một loại ảo giác.  

 

Phảng phất như con người trở nên rất nhỏ bé.  

 

"Thật kỳ quái...", Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: "Sao đột nhiên cảm thấy pho tượng kia cao mười ngàn thước thế nhỉ..."  

 

"Ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta có cảm giác này", Dương Vũ Huyên lúc này cũng bật cười nói.  

 

Tần Ninh nhìn pho tượng, đi ra phía trước, bàn tay khẽ vuốt.  

 

"Là một loại uy áp!"  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: "Giống như khi chúng ta thấy một vị cường giả ở khoảng cách rất xa, áp chế của vị cường giả đó đối với chúng ta có tác dụng rất nhỏ".  

 

"Nhưng khi khoảng cách gần thì uy áp cũng tăng".  

 

Dương Vũ Huyên không nhịn được nói: "Thế nhưng đây là tượng, tượng cũng có uy áp sao?"  

 

"Bình thường chắc là sẽ không, nhưng đôi tượng này... thì có..."  

 

Tần Ninh mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn phía trên nói: "Chúng ta đi ra giữa hai pho tượng nhìn xem".  

 

"Ừ!"  

 

Từ dưới chân pho tượng kia có một cầu thang hình xoắn ốc, một mạch kéo dài lên trên.  

 

Mấy người đi dọc lên trên cây cầu thang có độ rộng chỉ chứa được hai người vai kề vai.  

 

Càng đi lên cao, cảnh tượng ven đường cũng ngày càng sáng tỏ, ngày càng rõ ràng.  

 

Mặc dù là cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Âm Dương có thể phi hành trên không.  

 

Nhưng lúc này nhìn quanh bốn phía cũng cảm thấy lòng mình nhỏ bé.  

 

Tần Ninh dừng lại, đứng ở một bên cầu thang, nhìn bốn phía nói: "Thủ đoạn hay".  

 

"Thủ đoạn hay là sao?", Cốc Tân Nguyệt không hiểu nói.  

 

"Chờ Thiên Nhân đạo tràng mở ra thì nàng sẽ biết", Tần Ninh cười thần bí.  

 

Cốc Tân Nguyệt cáu giận liếc Tần Ninh.  

 

Cái tên này lại cố làm ra vẻ huyền bí.  

 

"Phía trước có đi hay không thế? Không biết chó khôn không cản đường à? Cút ra nhanh lên!"  

 

Một tiếng hừ vào thời khắc này vang lên.  

 

Nghe vậy, mấy người đều cúi đầu nhìn xuống.  

 

Chỉ thấy phía dưới cũng có một đội người leo lên thang.  

 

Thang này chỉ đủ cho hai người song song sánh vai, mấy người Tần Ninh đứng ở giữa chừng, ngăn trở đường lên cao.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement