Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Nghe thấy lời nói xung quanh, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ tái xanh.  

 

Ông ta không ngờ được Tần Ninh lại mạnh mẽ như vậy.  

 

Tên này quá ngông cuồng.  

 

Ỷ vào Tây Ninh các, ỷ vào Thanh Ninh các làm chỗ dựa, liền có thể không thèm kiêng kỵ sao?  

 

Lúc này Tần Ninh cười nhạt một tiếng.  

 

“Một...”  

 

Nghe thấy Tần Ninh bắt đầu đếm, đám người xung quanh vô cùng gấp gáp.  

 

“Chín...”  

 

Chỉ là một giây sau, Tần Ninh đã đếm từ một đến chín.  

 

Tất cả mọi người đều ngây ra.  

 

Còn có thể làm như vậy?  

 

“Khoan đã!”  

 

Một tiếng hừ vang lên.  

 

Lúc này Huyền Tử Chẩm sải bước ra.  

 

“Huyền Tử Chẩm ta có chơi có chịu, Tần Ninh, ngươi tìm người ra tay đi!”  

 

Huyền Tử Chẩm bước ra, dáng vẻ cực kỳ oai phong lẫm liệt.  

 

Lúc này Huyền Ngạn bảo chủ siết chặt hai tay, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của đám người xung quanh, cuối cùng vẫn không mở miệng.  

 

Tần Ninh!  

 

Bản tọa nhớ kỹ ngươi!  

 

Tần Ninh ung dung nói: “Sớm đi ra không được sao, đừng làm ra vẻ oan ức đó nữa, tự mình đặt cược mà giờ lại không thực hiện được ư?”  

 

Huyền Tử Chẩm hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.  

 

“Thạch Cảm Đương!”  

 

“Có!”  

 

“Ngươi ra tay đi!”  

 

“Được rồi”.  

 

Lúc này Thạch Cảm Đương kích động bước ra.  

 

“Ha ha, ta thích nhất là việc đánh người khác, hơn nữa còn là đánh một người không thể phản kháng nữa!”  

 

Thạch Cảm Đương vừa nói xong, liền nhìn về phía Tần Ninh nói: “Sư tôn, nhỡ may tên này thẹn quá hoá giận, ra tay đánh trả thì phải làm sao?”  

 

“Ngươi yên tâm, hắn ta không dám đâu,” Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu hắn ta dám đánh trả, ta sẽ để mọi người cùng nhau ra tay tiêu diệt đám người của Huyền Vũ Bảo, ta nghĩ mọi người cũng rất tình nguyện”.  

 

Hắn vừa dứt lời, Huyền Ngạn bảo chủ khẽ giật mình.  

 

Nhìn vẻ mặt nóng lòng của đám người xung quanh, trong lòng Huyền Ngạn bảo chủ vô cùng căm hận.  

 

Không chừng đám người này thật sự có thể làm ra chuyện như thế vì Thiên Nhân đạo tràng.  

 

“Vâng!”  

 

Lúc này Thạch Cảm Đương sải bước ra, nhếch miệng nở nụ cười ha ha.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement