Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Trái tim của Dương Phong Hoa như muốn nhảy ra.  

 

"Không cần sợ, con này xuất hiện từ trong cơ thể ngươi đó!"  

 

Một giọng nói vang lên bên tai Dương Phong Hoa.  

 

 

 

"Tần công tử!"  

 

Thấy Tần Ninh, Dương Phong Hoa vội vàng đứng lên, tới gần Tần Ninh.  

 

Hung thú Cửu Anh, dị thú thượng cổ.  

 

Dương Phong Hoa nào đã được thấy hung thú mạnh mẽ cỡ này chứ, hoảng sợ trong lòng cũng là chuyện bình thường.  

 

"Đã quá!"  

 

Trong lúc này, chín cái đầu của Cửu Anh nâng lên, ăn no thỏa mãn rồi ợ một cái.  

 

"Tuy là từ trong thân thể ngươi chạy ra, nhưng nước ao này uống cũng không tệ!"  

 

Cửu Anh nhếch miệng cười một tiếng, hai hàm răng trắng như sừng tê giác khiến cho người ta hoảng sợ.  

 

Dương Phong Hoa run rẩy cười, nhìn Tần Ninh.  

 

"Chính là cái tên này luôn nằm ở trong thân thể ta?"  

 

"Ừ!"  

 

Dương Phong Hoa gượng gạo mỉm cười.  

 

Quá kinh khủng!  

 

Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, liếc mắt nói: "Có thể thu nhỏ lại thì thu nhỏ đi, bớt ở đây khoe khoang vô cớ!"  

 

Nghe đến lời này, vẻ mặt của Cửu Anh trở nên bất đắc dĩ.  

 

Sau một khắc, thân thể to lớn chợt thu nhỏ lại giống như biến mất.  

 

Dương Phong Hoa sửng sốt.  

 

Chạy đi đâu rồi?  

 

"Ở đây nè, nhãi con".  

 

Cửu Anh nhếch miệng cười một tiếng, lúc này đứng ở trên bả vai Tần Ninh, thu nhỏ lại cỡ bàn tay, vẻ ngoài hung dữ giờ trở nên đáng yêu hơn chút.  

 

"Đa tạ Tần công tử ra tay giúp đỡ, đại ân đại đức này ta sẽ suốt đời không quên", Dương Phong Hoa trịnh trọng chắp tay.  

 

Thảo nào cha và ông nội tin tưởng Tần Ninh như thế.  

 

Thủ đoạn cỡ này khiến người ta phải kinh ngạc.  

 

Tần Ninh có nhiều lời.  

 

Dương Phong Hoa dù sao cũng là con trai của Dương Tử Nghiệp, tính theo một mức độ nào đó thì cũng là con cháu của hắn.  

 

Yêu ai yêu cả đường đi.  

 

Hắn quan tâm săn sóc Dương Thanh Vân, dĩ nhiên cũng sẽ quan tâm Dương Phong Hoa và sẵn sàng giúp đỡ.  

 

"Cảnh giới tăng vọt là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu".  

 

Tần Ninh dặn dò: "Sau này cũng cần mài giũa một chút, chớ sốt ruột đề thăng cảnh giới".  

 

"Vâng!"  

 

Giờ khắc này, linh lộ trên cây thánh Thiên Hòe bị Cửu Anh uống không còn một chút gì.  

 

Cành lá rực rỡ của cây thánh Thiên Hòe càng lộ vẻ sum suê.  

 

Mà giờ khắc này ở rễ cây có năm ánh sáng lóe ra, khí tức làm lòng người rung động.  

 

Ánh mắt của Tần Ninh cũng bị hấp dẫn.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement