Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

“Nhưng mà cũng không cần lo lắng, bây giờ những tên kia không tiến vào đây được, nếu không đại lục Vạn Thiên đã sớm là cảnh trăm họ lầm than rồi”.  

 

Một lát sau, Tần Ninh lại nói: “Bây giờ năm nhánh Ma tộc và Thiên Đế các mới là u ác tính”.  

 

Dương Thanh Vân gật đầu.  

 

“Sư tôn, ta dẫn người đi xem thông đạo đến Luyện Ngục Ma đi!”  

 

“Ừm!”  

 

Mấy người tiếp tục đi về phía trước.  

 

Mà những bóng người xung quanh đều lẳng lặng đứng yên, trong đôi mắt là sự kính sợ, nhìn về phía mấy người Dương Thanh Vân.  

 

Không bao lâu, mấy người đã đi đến một vùng đất bằng phẳng.  

 

Mà đập vào mắt là những ánh lửa chậm rãi thiêu đốt.  

 

Giống như dung nham ở tâm trái đất đều hội tụ ở chỗ này.  

 

“Đây là thông đạo?”, Thạch Cảm Đương không được nhịn líu lưỡi.  

 

Trước mắt đâu phải là thông đạo, mà cứ như là một tòa quảng trường ấy?  

 

Một thông đạo có đường kính mấy ngàn mét với lửa nóng thiêu đốt hừng hực, chỉ cần hơi tới gần đã có cảm giác như đi vào địa ngục nham thạch, không có cách nào chống lại.  

 

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong thông đạo kia là dung nham bốc lên cuồn cuộn, cứ như có thể nuốt chửng tất cả mọi người.  

 

Nơi này có chút kinh khủng.  

 

 

 

“Lần đầu tiên thông đạo này xuất hiện đã khiến đại lục Trung Lan giống như núi lửa phun trào, khi ấy cũng đã gây ra chấn động không nhỏ”.  

 

Lúc này Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Về sau ta di chuyển vị trí tổng các Thanh Ninh các đến đây”.  

 

“Luyện Ngục Ma sắp xuất hiện, cửa thứ nhất chính là Thanh Ninh các của ta!”  

 

Dương Thanh Vân cười nói.  

 

“Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi”.  

 

Sau đó, Dương Thanh Vân dẫn mấy người Tần Ninh đi dạo một vòng bên trong tâm trái đất.  

 

Cũng giới thiệu bố trí bên trong tâm trái đất tỉ mỉ.  

 

Hiển nhiên Dương Thanh Vân đã sớm chuẩn bị rồi.  

 

Sau khi thăm quan xong, nhìn cái sân xung quanh mờ tối.  

 

Tần Ninh từ tốn nói: “Giữ vững ở chỗ này để bảo vệ bí mật, bọn họ cũng rất vất vả”.  

 

“Nhưng cũng sẽ không quá lâu”.  

 

Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gãi đầu một cái nói: “Sư tôn trở về, ngũ đại Ma tộc kia sẽ sớm xong đời, Thiên Đế Các cũng nhảy nhót không được bao lâu”.  

 

“Được rồi, tạm thời không nói những điều này nữa”.  

 

Tần Ninh mở miệng: “Lần này Đế Lâm Thiên chỉ mới thăm dò, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì thì chúng ta không biết”.  

 

“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn”.  

 

“Ngược lại bây giờ vết thương thế của ngươi mới là thứ khiến ta lo nghĩ”.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement